Đôi Bông Tai Hoa Trà

Chương 17



 

Đến khi khách đã về hết, chúng tôi dọn dẹp xong, bước ra ngoài thì trời đã đổ mưa lớn.

 

Tôi quên mang ô, xe của bố lại đỗ khá xa.

 

Tôi đứng nhìn màn mưa dày đặc, mẹ đi chậm phía sau, rút từ túi ra một chiếc ô đen.

 

“Lúc xuống xe mẹ bảo con cất ô vào balo, con chẳng nghe.”

 

“Thấy chưa, mưa thật rồi đấy.”

 

“Lớn tướng rồi mà cái gì cũng quên, sau này đi học xa, ai còn trông chừng con được.”

 

Tôi nép vào lòng bà, nũng nịu:

 

“Thế con không đi nữa, ở nhà phụ mẹ buôn bán.”

 

Mẹ nghiêng ô về phía tôi:

 

“Biến, biến nhanh, để mẹ với bố con được yên thân một chút.”

 

“Mẹ ơi, con đi học xa rồi, mẹ có nhớ con không?”

 

“Nhớ cái gì mà nhớ, mẹ còn mừng là khác.”

 

“Nhưng con sẽ nhớ mẹ lắm đó, ngày nào cũng gọi cho mẹ.”

 

“Mẹ bận lắm, không rảnh mà nghe điện thoại mỗi ngày đâu.”

 

“Con vẫn sẽ gọi! Một ngày gọi trăm lần luôn!”

 



 

Tiếng mưa rào rào, che lấp hết tiếng nói cười của hai mẹ con.

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

 

Khoảnh khắc ấy, dường như cuộc đời tôi mới thật sự bắt đầu.

 

Thời đại học thật tốt — tự do, rộng mở.

 

Tôi hòa hợp với bạn bè, tham gia nhiều câu lạc bộ, còn đi làm thêm vài việc vặt.

 

Ngày nào cũng bận rộn, rồi dần dần quên mất lời hứa năm nào — gọi điện cho mẹ mỗi ngày để “làm phiền bà”.

 

Cho đến một hôm, tôi gọi về nhà, mẹ nói giọng chua chát:

 

“Có người ngày xưa nói hay lắm, sẽ gọi điện cho mẹ hằng ngày, giờ thì sao? Mười ngày nửa tháng chẳng thấy bóng dáng.”

 

“Chỉ khi nào hết tiền tiêu thì mới nhớ ra có mẹ.”

 

Tôi cười hì hì: “Làm gì có, con gọi ít nhất một tuần hai lần mà!”

 

“Có hả? Mẹ thấy cả nửa tháng mới nghe tiếng con một lần đấy.”

 

Tôi cố pha trò: “Chắc là mẹ nhớ con quá nên thấy thời gian dài ra thôi. Quốc khánh này con sẽ về thăm mẹ mà.”

 

“Hừ, ai thèm nhớ con chứ.”

 

“Mẹ ơi…” tôi kéo dài giọng, “mẹ à, con… cái đó…”

 

Giọng mẹ lập tức đổi tông:

 

“Biết ngay hôm nay sao gọi nhanh thế. Hết tiền rồi chứ gì?”

 

“Đầu tháng mẹ cho con 1.500 tệ, chưa hết tháng đã xài hết?”

 

“Con mới nhập học, mua bao thứ, còn phải đóng phí này nọ nữa.”

 

Tôi nũng nịu: “Mẹ tốt nhất thế gian, mẹ xinh đẹp nhất, cho con thêm chút nhé~”

 

“Không có!”

 

Cúp máy.

 

Trưa đó tôi mơ thấy mình năm sáu tuổi, run rẩy nhận tờ tiền một đồng mẹ đưa, quý đến mức không dám tiêu.

 

Phải tốn bao nhiêu yêu thương, bao nhiêu kiên nhẫn, bao nhiêu năm tháng bên cạnh, mới có thể biến một đứa bé nhút nhát sợ hãi thành tôi của hôm nay — dám cười, dám làm nũng, dám yêu thương.

 

Nếu không có mẹ, có lẽ cuộc đời tôi đã rơi vào hố sâu nào đó.

 

Chỉ nghĩ thôi cũng thấy sợ.

 

Tỉnh dậy, trong điện thoại hiện tin nhắn ngân hàng: “Tài khoản cộng thêm 1000 tệ”

 

Tôi bật cười.

 

Tôi biết mà.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Mẹ tôi — lúc nào cũng đặt tôi ở vị trí đầu tiên trong tim.

 



 

Gia đình mẹ ruột ở quê có con trai là Diệu Tổ, nhưng sống chẳng mấy khá giả.

 

Cái gen của họ vốn thế, Diệu Tổ học hành dở dang, thi trượt cấp ba, rồi lại vay tiền bố tôi, đóng học phí để học một trường tư hạng xoàng.

 

Có người nói, bố tôi vẫn mềm lòng quá.

 

Nhưng con người vốn phức tạp — nếu không có chút mềm lòng ấy, ngày xưa ông cũng chẳng cưu mang tôi.

 

Ông biết mình yếu điểm ở chỗ đó, nên quyền quản lý tiền trong nhà luôn nằm ở tay mẹ, ông chỉ được phép “rò rỉ” đôi chút cho họ hàng.

 

Một lần, mẹ phát hiện ông gửi tiền cho Hồ Lương, liền mắng một trận.

 

Ông im lặng hồi lâu, rồi nói:

 

“Dù sao cũng là em trai ruột của tôi. Nó học hết tiểu học đã nghỉ, còn tôi được học đến cấp hai. Xét cho cùng, là tôi chiếm phần may mắn của nó.”

 

Mẹ tôi chỉ giận một lúc, chứ cũng không thể cắt đứt hoàn toàn mối liên hệ họ hàng.

 

Người đời trước, với chuyện m.á.u mủ ruột rà, luôn cố chấp hơn chúng tôi.

 

Bố tôi làm được đến mức biết phân biệt phải trái, không mù quáng mà dốc lòng, đã là quý lắm rồi.

 

Diệu Tổ học suốt ba năm cấp ba mà chẳng ra đâu vào đâu, cuối cùng đỗ vào một trường cao đẳng tầm thường.

 

Ra trường chẳng kiếm được việc, càng không nói đến chuyện cưới xin, nửa năm ăn bám ở nhà.

 

Hồ Lương lại nhiều lần nhắc chuyện muốn tôi nuôi ông ta.

 

Lần nào tôi cũng đáp trả thẳng mặt.

 

Mẹ tôi chống nạnh, quát:

 

“Nếu còn dám đến quấy rầy con bé, thì đừng hòng lấy thêm của chúng tôi đồng nào!”

 

Từ đó họ im hẳn.

 

Về sau, Diệu Tổ cũng cưới được vợ, hai ông bà chạy vạy khắp nơi, gom được hơn hai chục vạn tiền sính lễ mới nên chuyện.

 

Hồ Lương từng nói: “Phải sinh con trai chứ, đó mới là gốc rễ. Tao có thiếu con gái đâu.”

 

“Giờ nhà nước cho sinh ba con rồi, sợ gì!”

 

“Không đẻ con trai sao được.”

 

Lúc ấy tôi đã học xong cao học, lập gia đình.

 

Mẹ cũng dời việc kinh doanh lên thành phố.

 

Bà và bố vẫn bận rộn, nhưng hai anh trai có con, bà chẳng trông đứa nào.

 

Tiền cho trung tâm hậu sản và bảo mẫu thì bà đều trả đầy đủ.

 

Bà bảo:

 

“Mẹ có việc của mẹ, mẹ không thích trông trẻ.”

 

“Mẹ vốn không thích con nít.”

 

“Hồi đó giữ con lại là vì con biết phụ việc nhà, chứ không thì mẹ đã sớm vứt rồi.”

 

Chính vì không can dự vào chuyện nuôi con, chỉ lo tài chính, nên mẹ tôi hòa hợp với hai chị dâu vô cùng.

 

Sau khi tôi sinh con, bà lại khuyến khích tôi tiếp tục làm việc:

 

“Con cái quan trọng, nhưng bản thân con cũng quan trọng không kém.”

 

“Bố mẹ có đủ tiền để con ở nhà trông con, nhưng nếu ngày nào cũng xoay quanh đứa nhỏ, con sẽ dễ bị stress lắm.”

 

“Phụ nữ phải tự kiếm tiền, như thế mới có tiếng nói, mới vững vàng được.”

 

Đúng vậy.

 

Mẹ tôi vẫn luôn là người như thế.

 

Cả đời bà và bố nương tựa vào nhau, nhưng bà chưa bao giờ đ.á.n.h mất chính mình.

 

Bà yêu chúng tôi, nhưng chúng tôi không phải toàn bộ thế giới của bà.

 

Bà không học cao, nhưng lại sống một cuộc đời rực rỡ hơn tôi gấp bội.

 

Hết