Đôi Bông Tai Hoa Trà

Chương 14



 

Trong bữa cơm tối, tôi đặt hộp nhỏ lên bàn:

 

“Mẹ, đây là quà con mua cho mẹ bằng tiền thưởng.”

 

“Con không nói suông đâu, sau này lớn lên, con sẽ mua cho mẹ bông tai và dây chuyền vàng thật.”

 

Bao năm qua, mẹ kiếm được không ít, rộng rãi mua gà, vịt, quần áo, đóng học thêm cho chúng tôi, nhưng bản thân bà thì chưa bao giờ nỡ sắm lấy một đôi bông tai hay sợi dây chuyền nào.

 

Mẹ cầm chiếc hộp, ngắm đi ngắm lại, mắt ươn ướt:

 

“Con bé này, tiêu tiền hoang phí thế để làm gì.”

 

Nói rồi bà vội tháo cành trà khô đang đeo thay bông tai xuống:

 

“Hồ Thiện, mau giúp tôi đeo thử xem vừa không.”

 

Bố vừa giúp vừa nói giọng ghen tuông:

 

“Làm mẹ đúng là sướng, được con gái thương.”

 

Tôi cười, thò tay vào túi: “Bố, con cũng có quà cho bố.”

 

Là một chai rượu Ngũ Lương Dịch mini.

 

Đó vốn là quà tặng kèm, chủ tiệm không định bán, nhưng tôi năn nỉ mãi, còn kể cả hoàn cảnh của mình.

 

Ông chủ cảm động, bán lại cho tôi với giá mười tệ.

 

Tôi ngượng ngùng nói:

 

“Bố ơi, con chưa có nhiều tiền, nhưng sau này kiếm được, con nhất định sẽ mua cho bố chai Mao Đài to, con không quên lời hứa đâu.”

 

Số tiền còn lại, tôi mua cho mỗi anh một cây bút.

 

Bố không nỡ uống chai rượu ấy, đặt nó ở chỗ nổi bật nhất trong tủ rượu.

 

Mỗi khi có khách đến, chỉ cần ai liếc qua, ông liền tươi cười khoe:

 

“Đây là quà con gái tôi mua — giải nhất cuộc thi diễn thuyết, dùng tiền thưởng mua cho tôi đấy.”

 

Còn mẹ thì khỏi nói — đeo đôi bông tai mới, khoan khoái đi sang khu tập thể hóng mát cùng mấy ông bà hàng xóm.

 

Ai hỏi, bà đều nói với vẻ thản nhiên:

 

“Con bé Văn Nhân nhà tôi mua bằng tiền thưởng đấy.”

 

“Trẻ con mà, chẳng biết chọn, kiểu này hiện đại quá, không hợp tuổi tôi.”

 

“Nhưng đã mua rồi, chẳng nỡ làm nó buồn, thôi đành đeo tạm vậy.”

 

“Nó còn bảo sau này sẽ mua bông tai, dây chuyền vàng cho tôi nữa chứ, ngày nào cũng nói toàn lời ngọt ngào!”

 

……

 

Thời gian ấy, ngày nào anh hai cũng chở tôi đi học bằng xe đạp.

 

Gió thu thổi lành lạnh, tôi ôm eo anh, hét lên giữa đường:

 

“Anh hai, anh có thấy mẹ mọc nhiều tóc bạc chưa?”

 

Anh khựng lại, ngoảnh đầu nhìn tôi.

 

Tôi cười:

 

“Anh hai, mình phải ngoan ngoãn một chút, nếu không mẹ sẽ mau già lắm.”

 

“Biết đâu khi bọn mình vừa lớn, mẹ đã già khọm rồi.”

 

Giây phút ấy, đôi mắt người anh trai ngang bướng kia bỗng đỏ hoe, anh quay mặt đi, khẽ đáp:

 

“Ừ, anh biết rồi.”

 

Từ đó, anh hai bắt đầu chăm chỉ hơn.

 

Tôi thường thấy anh hai cầm bài tập sang hỏi anh cả.

 

Rồi những câu quở trách quen thuộc vang lên:

 

“Cái này cũng không biết à?”

 

“Cái này nữa?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

“Cả cái này cũng không biết?”

 

“Lên lớp em dùng tai để làm gì, cho gió lùa à?”

 



 

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Mặc dù cằn nhằn thế, anh cả chưa bao giờ từ chối dạy, lúc nào cũng dành thời gian ôn lại cho anh hai.

 

Còn anh hai thì càng ngày càng cuống:

 

“Cái này cũng không biết, cái kia cũng không biết…”

 

“Anh ơi, em học thế này có kịp không?”

 



 

Bị mẹ đ.á.n.h nhẹ vào sau đầu, anh hai nhăn nhó:

 

“Còn thời gian than thở thì sao không lo học đi?”

 

“Chỉ cần chịu khó thêm mười phút, con sẽ hơn được một điểm — mà một điểm đôi khi là ranh giới giữa cao đẳng và đại học, giữa nhị bản và nhất bản đấy!”

 

Anh hai ôm đầu chạy:

 

“Nhất bản gì chứ, mẹ tha cho con đi, mục tiêu của con là nhị bản thôi mà!”

 

Mẹ khẽ buông tay, giọng nhỏ lại:

 

“Nhị bản cũng được, nhưng nếu không đặt mục tiêu cao, chắc con lại chỉ muốn vào tam bản mất thôi.”

 

Mẹ vốn không phải người chần chừ hay than vãn.

 

Chỉ buồn vài hôm, bà lại tìm được việc mới — mở một cửa hàng tạp hóa nhỏ ngay trước chợ nông sản.

 

Cửa hàng loại này sáng sớm và buổi trưa khá đông, nhưng chiều trở đi thì vắng khách, tầm năm sáu giờ là có thể đóng cửa.

 

Nhờ vậy buổi tối mẹ vẫn nấu cơm cho cả nhà, còn chuẩn bị luôn bữa sáng cho hôm sau.

 

Bố cũng không phải ngày nào cũng lái máy xúc, lúc rảnh lại ra phụ trông quán.

 

Nhờ vậy, mẹ lại có thời gian để quan tâm đến việc học và sinh hoạt của chúng tôi.

 

Có người khuyên:

 

“Cả hai đứa con trai đều đang học lớp 12, chị nên nghỉ bán một năm, đợi chúng thi đại học xong rồi tính.”

 

Mẹ cười hiền:

 

“Con cái quan trọng thật, nhưng tôi cũng cần việc để làm.”

 

“Cứ quanh quẩn bên tụi nó cả ngày, chúng nó căng thẳng, tôi cũng sốt ruột theo.”

 

“Tôi học ít, chẳng giúp gì được trong chuyện bài vở, thôi thì làm thế này vừa kiếm sống, vừa lo được cơm nước cho cả nhà.”

 

“Còn nếu chúng nó thi đậu, tôi cũng phải chuẩn bị sẵn tiền chứ.”

 

Khi ấy, mẹ chẳng biết nói những lời đạo lý cao xa.

 

Nhưng chính cách bà sống đã dạy tôi một bài học: Yêu con, nhưng đừng đ.á.n.h mất chính mình. Tình yêu là sự vun đắp, che chở, đồng hành, là bờ vai nâng đỡ — chứ không phải xiềng xích, ràng buộc hay sống ký sinh. Chỉ khi ta vững vàng, tự lo được cho mình, mới có thể đủ sức yêu thương người khác.

 

Mẹ tất bật trông quán, khói bếp nghi ngút mỗi khi nấu cơm tối.

 

Bà lúc thì gầm lên như sư tử Hà Đông để mắng anh hai, lúc lại nhẹ nhàng khen anh cả, rồi thi thoảng lại kiếm cớ “bắt lỗi” bố hoặc tôi — cứ thế, trong nhịp sống vừa ồn ào vừa ấm áp ấy, hai anh tôi đã đến kỳ thi đại học.

 

Trước kỳ thi, mẹ chuẩn bị đủ thứ.

 

Bà đến chùa xin Phật Như Lai phù hộ, thắp hương cho Tam Thanh Chân Nhân, còn đi xem bói một quẻ, rồi lên mộ tổ tiên đốt vàng mã.

 

Ngày thi, bà bắt hai anh đeo bùa đã khai quang.

 

Anh hai bật cười:

 

“Mẹ ơi, mẹ mời nhiều thần thế này không sợ họ đ.á.n.h nhau à…”

 

Mẹ trừng mắt:

 

“Câm miệng! Mau đi thi cho tử tế vào.”

 

Hai ngày thi, mẹ chăm chút từng bữa ăn, quét sàn bóng loáng, ngay cả muỗi trong nhà dường như cũng chẳng dám vo ve.