“Anh thấy khó chịu à? Anh còn không biết em trai anh và vợ cậu ta là hạng người gì sao?”
“Hôm trước thì mang con gái lên đây, giờ lại định ‘mời’ em dâu lên đây để làm gì?”
Bố đỏ bừng mặt, gắt:
“Nói gì đấy, còn con nít ở đây kìa.”
Rồi ông đổi chủ đề:
“Phòng mạt chược của em giờ đông khách quá, cũng phải cẩn thận, coi chừng bị người ta ghen ghét.”
Thật ra lúc ấy, đã có người bắt đầu ghen tị.
Ăn con cua đầu tiên cần dũng khí và trí khôn, còn bắt chước thì dễ mà mù quáng.
Từ khi quán của mẹ đông khách, hàng loạt phòng mạt chược khác mọc lên như nấm sau mưa.
Lúc đó tôi mới biết — thì ra cái huyện nhỏ này lại có nhiều người suốt ngày ngồi lì bên bàn đ.á.n.h bài đến thế.
Có người ăn bám bố mẹ, có kẻ đi vay mượn khắp nơi, có người dựa vào chồng kiếm tiền, và cũng có không ít…dựa vào nhan sắc để sinh tồn.
Trong phòng mạt chược, chuyện bẩn thỉu giữa đàn ông đàn bà thì nhiều vô kể.
Dù đối thủ mọc lên khắp nơi, nhưng nhờ mở sớm và phục vụ chu đáo, quán của mẹ tôi vẫn giữ được lượng khách ổn định.
Bà trở nên rộng rãi hơn trước, cho chúng tôi tiền tiêu vặt mỗi lần năm tệ, còn có dư để cho hai anh đi học thêm, mua cho tôi váy mới hợp mốt, thậm chí còn hỏi tôi có muốn đăng ký lớp năng khiếu không — hội họa, múa, hay hát đều được.
Bà bảo nghe khách nói rằng, bố mẹ ở thành phố lớn ai cũng cho con gái học mấy môn đó — vừa tăng khí chất, vừa có điểm cộng khi thi vào trường tốt, lớn lên còn dễ lấy chồng.
Chỉ là, từ đó bà không còn thời gian làm bữa sáng cho chúng tôi, cũng không còn chăm lo việc học hay sinh hoạt như trước.
Tôi hiểu, bà đã rất mệt rồi — đêm nào cũng thức khuya, sức khỏe chẳng còn như xưa.
Vừa kiếm tiền vừa nuôi con, dù là người có học thức cao ngày nay cũng khó mà làm trọn cả hai.
Nhưng khi buông lỏng việc dạy dỗ con cái, nếu đứa trẻ không có đủ tự giác, rất dễ trượt dài trong bóng tối.
Khi đó tôi vẫn còn là học sinh tiểu học, chưa hiểu được những mặt tối phức tạp của đời.
Anh cả và anh hai thì đã học lớp 11.
Anh cả thì vẫn giữ lời hứa ban đầu — luôn nằm trong top 3 của khối, chưa từng khiến bố mẹ tốn một đồng học phí nào.
Nhưng anh hai thì khác.
Từ nhỏ anh hai đã như con ngựa bất kham, chỉ có mẹ mới khiến anh ấy chịu ngoan ngoãn.
Giờ bà bận suốt ngày, chẳng có thời gian quản, lại cho anh nhiều tiền tiêu vặt.
Anh đem hết số tiền ấy vào tiệm game chơi điện tử.
Kỳ thi cuối năm lớp 11, anh hai xếp thứ ba từ dưới lên trong toàn khối.
Anh vốn vào trường Nhất Trung nhờ điểm cộng thể thao, đứng thứ hạng sau, nhưng ít ra vẫn còn vài chục học sinh tự túc ở sau lưng.
Thế mà giờ tụt hẳn 150 bậc so với lúc mới nhập học.
Với thành tích này, dù có năng khiếu thể thao cũng chẳng thể vào nổi trường đại học tốt.
Điều tệ hại nhất là — bảng điểm anh đưa về lại là giả, trong đó thứ hạng vẫn bình thường.
Đến khi mẹ cầm được bản thật, bà tức đến nổ đom đóm mắt, hét ầm lên:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Tao cho mày đi học thêm, tiêu bao nhiêu cũng không tiếc, mà mày dám đem cái bảng điểm này ra lừa tao hả?”
Anh hai hoảng hốt hỏi: “Sao mẹ biết được?”
Anh cả bình thản đáp:
“Là anh đưa cho mẹ. Gia Vũ, em không thể tiếp tục thế này nữa.”
Đây không phải lần đầu anh hai lừa mẹ; trước đó anh hai đã nhiều lần năn nỉ anh cả che giấu giúp.
Mẹ nổi giận, cầm ngay chiếc mắc áo quật tới tấp:
“Tao cực khổ kiếm tiền nuôi mày, mà mày dám làm giả bảng điểm để gạt tao à? Học hành thế này, không đậu đại học thì tính sao? Đi bốc vác gạch ở công trường hả?”
Anh hai vừa né đòn vừa cãi:
“Con vốn không thích học, đầu con cũng chẳng thông minh gì.”
“Cùng lắm học xong cấp ba, con nối nghiệp mẹ, trông coi quán mạt chược cũng được mà.”
“Anh học, con làm, cả nhà vẫn sống tốt chứ sao.”
Mẹ sững lại, viền mắt dần đỏ, không biết là muốn khóc hay muốn cười:
“Quán mạt chược… Tao thức ngày cày đêm là để mấy đứa con có tương lai tốt hơn, chứ đâu phải để mày lớn lên rồi quay lại mở quán mạt chược như tao!”
Bà quăng chiếc mắc áo, bước loạng choạng vào phòng, mất hồn mất vía.
Qua cánh cửa, chúng tôi nghe thấy tiếng khóc nghẹn của bà.
Anh hai dựa vào khung cửa, nhỏ giọng:
“Mẹ, con thật sự không hợp học hành, cứ mở sách là đau đầu.”
“Mẹ đừng giận nữa, nhé?”
Đêm đó tôi không sao ngủ được.
Nửa đêm dậy đi vệ sinh, thấy đèn trong phòng bố mẹ vẫn sáng.
Tôi nghe thấy bố nói:
“Tiền học cho mấy đứa nhỏ mình cũng để dành được kha khá rồi, hay là đóng quán mạt chược đi thôi.”
“Em nhìn mà xem, mấy người suốt ngày ở quán bài có gia đình nào hạnh phúc đâu? Con họ lớn lên thiếu bàn tay chăm lo của bố mẹ, có đứa nào nên người?”
Mẹ chỉ khẽ đáp, giọng nhỏ đi:
“Để em nghĩ thêm đã.”
Phòng mạt chược của mẹ nằm ở phía đông thành phố.
Chỉ hai ngày sau vụ việc của anh hai, ở khu tây xảy ra một chuyện kinh hoàng.
Một người phụ nữ nghiện đ.á.n.h bài, nhưng lại có đứa con nhỏ hay quấy khóc.
Thời ấy quản lý t.h.u.ố.c còn lỏng lẻo, bà ta mua được t.h.u.ố.c ngủ, nghiền nát cho con uống, để đêm xuống có thể ra quán mạt chược chơi cho yên thân.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Nhưng đêm đó, không biết vì sao, đứa trẻ tỉnh dậy giữa chừng, tìm mẹ không thấy, bò lên bệ cửa sổ —
rồi rơi từ tầng năm xuống. C.h.ế.t tại chỗ.
Bố đứa bé vốn là tài xế đường dài, hôm ấy về sớm, vừa xuống xe đã thấy t.h.i t.h.ể đẫm m.á.u của con mình.
Một bà cụ sống ở tầng một kể lại:
“Trước đó nghe tiếng đứa nhỏ khóc suốt, tưởng là mèo kêu giao phối, ai ngờ…”