Anh sững người hai giây, rồi ánh mắt lóe lên vẻ bực bội, giọng nặng nề:
“Vậy tùy em.”
Sau khi anh đi, tôi dọn dẹp phòng, cho con bú, rồi lấy chiếc bánh nhỏ vừa mua ở cổng khu nhà ra, cắm nến, châm lửa.
“Lý Chỉ Ngưng… chúc mừng sinh nhật.”
Tôi khẽ thì thầm, rồi thổi tắt ngọn nến bằng một hơi.
Sau đó, tôi ngồi xuống bàn.
Lật mở quyển sách trước mặt.
Lúc mới dọn ra ngoài, Lục Hoài Tự từng đề nghị thuê một bảo mẫu giúp tôi chăm con.
Tôi từ chối.
Một phần là vì... tôi đã khát khao cảm giác tự do một mình này từ rất lâu rồi.
Phần khác là do tôi cần sự yên tĩnh.
Sự yên tĩnh không bị ai quấy rầy.
Sống mơ màng qua ba mươi năm cuộc đời, đến giai đoạn quan trọng nhất của một người phụ nữ, tôi buộc phải ép bản thân quay đầu nhìn lại quá khứ, rà soát lại tất cả.
Tôi có sắc đẹp, nhưng không có năng lực để dùng nó làm lợi thế.
Tính cách mềm yếu, thích sống tạm bợ.
Khả năng chịu áp lực kém, mỗi khi stress là ăn uống vô độ.
Dùng thứ ham muốn dễ thỏa mãn nhất của con người để tê liệt cảm xúc.
Rồi cứ thế rơi vào vòng xoáy tiêu cực, lặp đi lặp lại không lối thoát.
Hôm đó, tôi đứng trước gương nhìn mình rất lâu.
Trong đầu bỗng bật ra một ý nghĩ:
“Hay là… ly hôn nhỉ?”
Ý nghĩ ấy chưa từng xuất hiện rõ ràng trong tâm trí tôi.
Nhưng một khi vừa lóe lên, nó lại mang đến một loại khoái cảm đến rùng mình, nhẹ nhõm và phóng khoáng đến kỳ lạ.
Thế nhưng… tôi chẳng có gì cả.
Không công việc.
Không tích lũy.
Không năng lực cạnh tranh.
Đến quyền nuôi con cũng khó giữ.
Nghĩ tới nghĩ lui, tôi chỉ có hai lợi thế nhỏ nhoi.
Một là ngoại hình, thứ giờ đây đã bị bao lớp mỡ thừa che phủ.
Hai là sự chuyên chú, chính nhờ đó mà tôi một người không mấy thông minh, vẫn có thể hoàn thành việc học hành tử tế.
Vậy nên, tôi quyết định làm hai việc.
Giảm cân.
Ôn thi công chức.
Mà để bắt đầu hai chuyện này, điều kiện tiên quyết, chính là rời khỏi căn nhà kia.
Tôi cần một khoảng thời gian, một không gian để phục hồi và tích trữ sinh lực.
Lúc này, con gái đang nằm bên cạnh, hơi thở đều đặn vang lên trong không gian yên tĩnh.