Tôi đặt Nam Nam xuống tấm thảm, thong thả quay đầu lại, từ tốn nhả ra từng chữ:
“Bà đi c.h.ế.t đi.”
Đồng tử bà từ từ giãn ra, vài giây sau, cơ mặt bắt đầu co rúm lại, thịt trên má run rẩy, bà gào lên the thé:
“Vô lễ!”
Tôi nhìn bà, khẽ gật đầu:
“Ừ, vô lễ đó. Thì sao? Muốn phạt roi tám mươi trượng không?”
“Con đàn bà đê tiện! Cút khỏi nhà tao ngay!”
Mẹ chồng giận dữ lao về phía tôi, giơ tay định tát.
Ngay lúc bàn tay sắp vung xuống, tôi hét lên một tiếng “Á!”, ngã nhào xuống thảm, rồi ôm đầu kêu la thảm thiết:
“Đầu tôi!”
Mẹ chồng sững lại vì hoảng hốt, chần chừ một giây, rồi quay sang quát người giúp việc đang đứng ở cửa bếp:
“Cô thấy chưa? Cái đồ đê tiện này dám vu khống tôi, gan nó to bằng trời rồi!”
Người giúp việc thoáng lộ vẻ khó xử, nhỏ giọng đáp:
“Bà chủ ơi, tôi thấy rõ ràng… là bà đánh cô ấy mà.”
Mắt mẹ chồng trợn tròn, như không tin nổi những gì mình vừa nghe.
“Cái… cái gì cơ?!”
Khi Lục Hoài Tự trở về, tôi đã nằm trên giường, đầu quấn băng trắng, sắc mặt tái nhợt.
Người giúp việc ngồi bên cạnh thở dài:
“Tôi đưa cô Tiểu Lý đến bệnh viện rồi. Bác sĩ nói, không chỉ bị thương ngoài da, mà còn chấn động não nghiêm trọng, thời gian này tuyệt đối không được chịu kích thích gì cả.”
“ Đâu ai ngờ chỉ vì về trễ một chút… bà chủ lại ra tay nặng như vậy…”
Lục Hoài Tự sầm mặt, nắm tay tôi dịu dàng xoa nhẹ, môi mím chặt, không nói một lời.
Tôi biết anh có tình cảm với tôi.
Điều đó, tôi chưa bao giờ nghi ngờ.
Cũng chính vì thế, tôi mới có thể nhẫn nhịn, chịu đựng đến tận bây giờ.
Chỉ là... nếu trước đây tình yêu của anh là chỗ dựa cho tôi,
Thì giờ đây tình yêu đó lại trở thành lợi thế của tôi.
Ngoài phòng, mẹ chồng gào thét với em chồng:
“Con tiện nhân đó bảo tao đi chết! Nó tự ngã rồi vu oan cho tao! Con đàn bà rắn độc đó!”
Lục Hoài Tự cuối cùng không thể nhẫn nhịn hơn nữa, sải bước ra ngoài, giọng anh kiềm nén nhưng đầy phẫn nộ:
“Mẹ, tính cách của Chỉ Ngưng sao có thể làm ra chuyện đó với mẹ được? Mẹ ngày thường cứ chèn ép cô ấy, con vì mẹ là bề trên nên vẫn nhịn, nhưng lần này thật sự quá đáng rồi!”
Trước khi tiếng cãi vã to dần lên, tôi đeo tai nghe chống ồn, mở một bản giao hưởng hùng tráng đầy khí thế.
Âm nhạc vang lên dữ dội, cuốn tôi đi đến mức không nhận ra khi Lục Hoài Tự quay lại, mặt đỏ bừng vì kích động.
“Chỉ Ngưng, xin lỗi em. Lần này là lỗi của mẹ anh. Anh thay mẹ xin lỗi em.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Gương mặt anh tràn đầy áy náy và đau lòng.
Tôi ngấn lệ, vẻ mặt lo sợ, yếu ớt:
“Hoài Tự… em có thể ra ngoài ở một thời gian không? Em… thật sự rất sợ… khi nhìn thấy mẹ.”
Anh ôm tôi vào lòng, giọng cực kỳ dịu dàng:
“Gần đây mẹ anh cũng hơi bất ổn. Em tránh mặt một thời gian cũng tốt. Chỉ là… sẽ thiệt thòi cho em rồi.”
Lục Hoài Tự thuê cho tôi một căn hộ hai phòng ngủ.
Khu chung cư không sang trọng, nhưng sạch sẽ, ngăn nắp.
Lúc dọn ra ngoài, tôi cố ý chọn thời điểm mẹ chồng không có nhà.
Em chồng thì như mọi khi, nằm dài trên ghế sofa, giọng điệu vẫn đầy chua chát:
“Đã chọn sống an phận rồi thì gáng mà sống đi suốt ngày làm này làm nọ? Được hưởng lợi rồi mà chút thiệt thòi cũng không chịu nổi, đời này làm gì có chuyện dễ đàng đến thế!”
Tôi lộ vẻ áy náy, gật đầu tán thành:
“Cô nói đúng, tôi nên học hỏi cô mới phải.”
“Gia đình cô lúc đầu còn định giấu chuyện, cả ba căn nhà đều sang tên của anh trai cô, cho đến khi cô lấy chồng, nhưng bây giờ nghĩ lại thì đúng là họ lo thừa rồi.”
“Với một người phụ nữ độc lập như cô, sao có thể là loại dây leo sống dựa người khác chứ?”
Trong lúc nét mặt em chồng dần đông cứng lại, tôi nắm tay con gái, thản nhiên rời đi.
Tại sao mẹ chồng lại dám la hét đuổi tôi ra khỏi căn nhà này?
Vì trước khi tôi kết hôn, bà đã lặng lẽ chuyển toàn bộ tài sản nhà đất sang tên Lục Hoài Tự.
Nói cách khác, ba căn nhà này đều là tài sản trước hôn nhân của Lục Hoài Tự không hề dính líu gì đến tôi.
Cũng càng không liên quan gì đến cô em chồng này.
Vậy thì… chi bằng khuấy tung vũng nước đục giả vờ yên bình này lên một chút đã.
Bạn trai em chồng là một tay lưu manh chính hiệu.
Tôi thực sự đặt một chút kỳ vọng vào họ.
Tối hôm dọn nhà xong, Lục Hoài Tự chỉ ở lại căn hộ mới khoảng mười phút, rồi vội vã rời đi.
Tần Sương gọi điện, cô ta nói làm rơi một chiếc hoa tai ở văn phòng anh, hỏi anh có thể mang đến giúp không.
Lục Hoài Tự thẳng thắn kể cho tôi nghe cuộc gọi đó, giọng có chút bất đắc dĩ:
“Chắc cô ấy đang cần gấp để tham dự sự kiện gì đó. Dù sao tối nay cũng không có việc gì quan trọng, anh qua đưa cho cô ấy một chuyến rồi về ngay.”
Những chiêu trò như vậy của Tần Sương, cả hai chúng tôi đều chẳng lạ gì…
Trước đây lúc còn đang yêu, cô ta cũng thường xuyên giở trò tương tự, nhưng khi đó Lục Hoài Tự chỉ cười khẩy, nhìn thấu ngay lập tức.
Lần này, tôi gật đầu, mỉm cười:
“Vậy anh đi đi, chắc cô ấy có việc gì đó cần dùng tới.”
“À, muộn quá thì anh cứ ngủ luôn bên nhà mẹ cũng được, nhà đó gần triển lãm hơn, đỡ phải chạy qua chạy lại.”
Lục Hoài Tự thoáng ngạc nhiên:
“Hôm nay là ngày đầu dọn về đây, em không cần anh ở lại à?”