Devil's Path: Hành Trình Từ Quỷ Giới Tới Nhẫn Giới

Chương 52: Chuẩn bị



Căn phòng huấn luyện Đội 7

Sakura ngồi thẳng, tay đan trước ngực, Sasuke thì khoanh tay tựa vào tường, mắt lim dim. Naruto là người đến muộn nhất, có vẻ như mới ngủ dậy, cậu ngáp dài, tay thì gãi gãi trên mái tóc vàng óng..

Khi Kakashi bước vào, cánh cửa chỉ kêu cạch một tiếng.

“Các em đã đến đủ cả rồi.”

Cả ba ngẩng lên.

Kakashi lấy từ áo một phong thư có đóng dấu Hokage.

“Ta được lệnh chính thức từ Hokage-sama…”

“Đội 7 – được đề cử tham gia Kỳ thi tuyển Chūnin tổ chức tại Konoha, mười ngày sau.”

Sakura mở to mắt. “Chūnin?”

Sasuke cau mày nhẹ, ánh nhìn trở nên tập trung hơn.

Naruto nhướn mày. “…Cuối cùng cũng đến lúc rồi hả.”

Kakashi gật. “Không phải lớp học. Không phải giả định. Từ vòng đầu tiên – tất cả đều là thực chiến.”

Anh bước lên, đặt bì thư lên bàn gỗ giữa phòng.

“Đây là phiếu báo danh – ai cảm thấy chưa sẵn sàng, có thể từ chối.
Nhưng nếu đã viết tên… thì không được hối hận giữa chừng.”

Cả ba im lặng. Nhưng không ai lùi bước.

Kakashi nhìn thẳng vào họ – lần hiếm hoi anh không tránh né ánh mắt học trò.

“Người tham gia không chỉ đến từ làng Lá. Mà từ làng Cát, làng Sương Mù, làng Đá… và những làng nhỏ khác nữa.”

“Ở đây, không ai quan tâm tuổi tác của các em. Chỉ có một điều – ai không đủ mạnh, sẽ bị loại.”

Sakura nuốt khan.

Naruto nắm chặt tay.

Sasuke khẽ nghiêng đầu. “Có thể chết không?”

Kakashi không trả lời ngay.

Rồi anh nói:

“Có.”

Không khí đông cứng lại một nhịp.

Rồi Naruto bước lên đầu tiên. “Đưa bút. Tớ ký.”

Sakura chần chừ – nhưng rồi cũng đứng dậy. “Tớ cũng không định ở mãi cấp Genin.”

Sasuke không nói gì – chỉ cúi đầu, ghi tên. Nét chữ rất rõ. Dứt khoát.

Kakashi thu ba tờ đăng ký, bỏ vào phong thư.

Anh nhìn từng người.

“Từ giờ trở đi, hãy chuẩn bị sẵn sàng tinh thần và thể lực tốt nhất để chuẩn bị cuộc thi. Không ai muốn trở thành trò cười cả, đúng chứ?”

Anh quay người, mở cửa, nhưng trước khi bước ra, nói thêm:

“Các em còn mười ngày.”

—---------------------
Đêm hôm đó…

Naruto ngồi bên cửa sổ phòng ngủ, ánh sáng từ cây đèn nhỏ hắt lên mặt bàn đầy giấy nháp nhẫn thuật.

Ngay khoảnh khắc cậu định đứng dậy tắt đèn –

Cánh cửa tâm trí mở ra.

Khung cảnh quen thuộc hiện lên: cánh đồng kiếm trắng – nơi Vergil vẫn đứng như tượng giữa gió.

Naruto bước vào không ngạc nhiên. Cậu biết – Vergil sẽ không bỏ qua chuyện này.

Vergil gật, tay vẫn đặt hờ lên chuôi Yamato.

“Ngươi đã đến. Ta nghe về kỳ thi Chūnin.”

Naruto gãi đầu. “Phải… Kakashi vừa đưa thư báo danh.”

Vergil trầm giọng:

“Đừng nghĩ đây là nơi để thi lên lớp. Kỳ thi này... là bản hợp đồng ngầm giữa các làng, cho phép thanh trừng lẫn nhau một cách có kiểm soát.”

“Kiểm soát?” – Naruto nhíu mày.

“Các làng đưa Genin của mình vào một sân khấu mở. Để so sánh lực lượng kế thừa – và loại bỏ mầm mống có khả năng vượt khỏi kiểm soát. Thứ ngươi sắp bước vào… không phải bài kiểm tra, mà là đấu trường tuyển sát thủ.”

Naruto siết tay.

Vergil nói tiếp:

“Nếu ngươi thắng, danh tiếng sẽ lan nhanh. Đồng thời… nguy hiểm cũng kéo đến. Nếu ngươi thua, sẽ không có ai nhớ đến – hoặc tệ hơn, sẽ chỉ còn là một nấm mồ không hơn không kém.”

Naruto ngước nhìn anh.

“Vậy… em nên làm gì?”

Vergil nhìn thẳng. Ánh mắt không động, nhưng giọng đã đổi nhịp – không còn là lý thuyết.

“Nghe cho kỹ, Naruto.”

“Thứ nhất: Trong lúc chiến đấu – đừng quá thể hiện, nhưng cũng không cần phải quá phô trương. Giữ lại Rasengan. Chưa cần dùng sát chiêu. Để người khác lộ con bài trước. Ngươi – phải là kẻ ra tay sau cùng, và kết thúc đầu tiên.”

Naruto gật nhẹ. Vergil tiếp tục.

“Thứ hai: Ngươi không cô đơn. Hãy phối hợp với đồng đội. Phải tin tưởng vào bạn bè. Dù chúng là bài thi cá nhân – nhưng tất cả mọi trận thắng vững nhất, luôn bắt đầu từ một thế đứng có người ở bên.”

Naruto ngước lên, lặng người nửa nhịp.

Vergil bước chậm về phía cậu.

“Kẻ cô độc thì dễ ra đòn chí mạng… nhưng cũng dễ bị bẻ gãy nhất. Đừng mang lưỡi kiếm một mình. Hãy để người khác giữ chuôi khi tay ngươi lỡ trượt.”