Ánh mắt xanh lam của anh nhìn thẳng vào Kurama, không né tránh, cũng không lay động.
Cửu Vĩ gầm khẽ, sóng chakra đen đỏ như bão tố cuộn trào sau lưng.
"Minato... Namikaze Minato…" — nó lặp lại, cố tình nhấn mạnh cái tên như mũi kim cắm thẳng vào lớp băng lạnh lẽo trong tim Vergil.
"Ngươi còn muốn giấu thằng bé đến bao giờ?"
Vergil siết chặt nắm tay, những khớp xương trắng bệch dưới găng tay.
Cửu Vĩ tiến lên, giọng nó trở nên sắc bén như lưỡi dao cạo:
"Ta đã nhìn thấy — ánh mắt ngươi khi ngươi gọi tên đó. Không phải ngươi không biết sự thật."
Cửu Vĩ rít lên:
"Nó là con trai của Namikaze Minato. Là huyết mạch của Hokage Đệ Tứ."
Một khoảng lặng nặng nề phủ xuống.
Vergil đứng đó, lặng thinh, như một bóng cây già cỗi giữa bão tố.
Cửu Vĩ chồm tới, gầm lên:
"Ngươi muốn dạy nó trở thành chiến binh, tốt thôi. Nhưng ngươi định giấu nó khỏi sự thật đến bao giờ?"
Vergil nhắm mắt lại.
Trong khoảnh khắc ấy, hình ảnh Naruto — với mái tóc vàng bù xù, ánh mắt xanh trong cháy sáng bất khuất — chồng lên một bóng hình khác, xa xôi mà quen thuộc: Một người đàn ông trẻ tuổi, mái tóc vàng, nụ cười dịu dàng — Namikaze Minato.
Vergil mở mắt.
Ánh mắt xanh lam không còn đơn thuần là băng giá nữa — mà ẩn sâu dưới lớp băng đó, là một cái gì đó phức tạp, sâu thẳm như vực thẳm.
Cửu Vĩ lùi lại, đôi mắt đỏ ánh lên vẻ hiểm ác, nhưng cũng phảng phất chút trầm mặc.
"Đừng nghĩ ta quan tâm," nó khịt mũi.
"Ta chỉ không muốn nhìn thấy một thằng nhóc ngây thơ bị bị che giấu sự thực... ...về di sản của nó."
Lời nói dứt, Cửu Vĩ quay lưng, lặn trở lại vào bóng tối, để lại Vergil một mình đối diện với những tiếng vọng từ quá khứ.
Trong thực tại.
Naruto mở mắt, nhìn lên trần nhà lạnh lẽo.
Cậu không biết tại sao — nhưng sâu trong lòng mình, cậu cảm thấy như vừa đánh mất điều gì đó.
Hoặc có lẽ... Là điều gì đó đang dần được hé lộ.
Một cơn gió lạnh thổi qua khung cửa sổ khép hờ. Và đâu đó, trong đáy lòng Naruto, một ngọn lửa âm ỉ bắt đầu rực cháy — một ngọn lửa của sự tìm kiếm... và sự thật.
------------------ Đêm buông xuống Konoha, trải một tấm màn mỏng manh của sương mù lạnh lẽo.
Vergil, bằng một cách nào đó, đã có thể đi ra từ phong ấn trong cơ thể Naruto, trầm ngâm đứng quan sát cậu bé đang nằm ngủ, đôi mắt xanh lam sâu thẳm nhìn về phía xa, nơi ánh sáng từ những ngọn đèn dầu lấp ló trong màn đêm.
Gió thổi, cuốn bay tà áo choàng xanh lam đậm như biển đêm. Trong tay anh, Yamato lặng lẽ nằm trong vỏ kiếm, như một phần linh hồn bất động.
Vergil nhắm mắt lại.
Bên trong lớp băng lạnh của lý trí sắc bén ấy — một cơn bão đang gào thét.
Anh nhớ lại khoảnh khắc đó.
Khi Naruto ngước nhìn anh bằng ánh mắt hoang mang và đau đớn. Khi cái tên "Minato" rơi khỏi miệng anh — như một mũi dao đâm ngược vào chính bản thân mình.
Vergil siết chặt nắm tay.
Anh đã chọn dạy dỗ Naruto bằng sức mạnh, bằng kỷ luật, bằng ý chí bất khuất. Anh đã chọn không nói. Không kể. Không để lộ một mảnh cảm xúc nào.
Bởi vì anh tin: Sự thật chỉ làm con người ta yếu đuối.
Nhưng... Naruto không giống những người khác.
Không yếu mềm. Không gục ngã.
Ngay cả khi bị dồn ép đến bờ vực, ngay cả khi bị vắt kiệt sức, Naruto vẫn đứng dậy. Vẫn ngẩng cao đầu, đôi mắt xanh bừng cháy ngọn lửa kiêu hãnh.
Vergil mở mắt.
Trong đôi mắt xanh lam lạnh lẽo ấy, lần đầu tiên sau rất lâu — ánh lên một tia sáng mơ hồ, như vệt sao băng xé ngang bầu trời tĩnh lặng.
"Ta đã từng nghĩ... nếu giữ thằng bé trong bóng tối, nó sẽ mạnh mẽ hơn," Vergil thầm nghĩ.
"Nhưng có lẽ... ...Chỉ khi đối mặt với sự thật, nó mới thực sự trưởng thành."