Bầu trời xám xịt bao phủ sân tập như một tấm vải liệm.
Giữa khoảng đất hoang vu, Naruto đứng bất động. Ánh mắt cậu bé ánh lên tia nhìn lạnh lẽo, hoàn toàn khác biệt so với đứa trẻ vô tư năm nào.
Sau lưng Naruto — hàng trăm phân thân đồng loạt xuất hiện. Mỗi người cầm kiếm, mỗi người tạo ấn pháp, chakra xoáy cuộn quanh họ như những cơn lốc nhỏ.
Vergil chỉ quan sát.
Không còn lời nhắc nhở. Không còn chỉ dẫn. Chỉ có thực hành — và chết đi sống lại trong mỗi khoảnh khắc.
Naruto bắt đầu.
Một nhóm phân thân tập trung luyện kiếm. Bóng kiếm lóe lên liên tục — mỗi nhát Iai chém thẳng vào không khí, tạo ra những đường gió rít.
Một nhóm khác vận chakra, tung ra Hỏa độn - Hào Hỏa Cầu — những quả cầu lửa đỏ rực thét gào xé nát không trung.
Một nhóm khác dựng Thổ độn - Thổ Lưu Bích, rồi ngay sau đó hóa giải bằng Phong độn - Đại Đột Phá.
Phân thân liên tục va chạm, phá hủy, rồi tan biến — mang theo từng mảnh ký ức, từng dòng trải nghiệm ào ạt đổ về Naruto.
Mỗi lần một phân thân biến mất — đầu Naruto đau như búa bổ. Đầu óc choáng váng, như có ai nhét hàng ngàn mũi kim nhỏ vào từng khe nứt của tâm trí.
Vergil vẫn nhìn. Đôi mắt anh — lạnh như thép, sắc như lưỡi kiếm chưa rút.
Không một lời thương hại. Không một ánh mắt nương tay.
Cơn đau trong tâm trí Naruto dâng lên không ngừng.
Những âm thanh hỗn loạn. Những tiếng gào thét. Những ký ức phân thân thất bại, bị thương, tan biến trong đau đớn — tất cả đồng loạt đâm sâu vào não cậu như những mũi dao xoắn tròn.
Naruto khụy xuống, tay ôm đầu, thở dốc như cá mắc cạn.
Vergil bước tới, giọng nói vang lên lạnh lẽo:
"Chưa hết đâu, Naruto."
Anh vung tay — và thế giới xung quanh bỗng thay đổi.
Không còn sân tập. Không còn bầu trời xám.
Thay vào đó — là một biển máu vô tận. Trên đó, những phân thân của Naruto — hàng ngàn, hàng vạn bản thể — đều ngã gục, đôi mắt trống rỗng.
Một Naruto khác, máu me đầy mình, gào thét trong tuyệt vọng. Một Naruto khác, quỳ sụp dưới bóng tối, khóc nức nở.
Vergil dựng lên tất cả — không phải bằng chakra, mà bằng sát khí và ảo giác ép tâm trí.
Anh bước giữa biển máu, ánh mắt lạnh hơn băng đá ngàn năm.
"Ngươi muốn trở nên mạnh mẽ?" Giọng anh trầm xuống, sắc lẹm như lưỡi dao:
"Vậy hãy vượt qua chính bản thân mình trước đã."
Naruto lảo đảo đứng dậy.
Cậu nhìn thấy những phiên bản yếu đuối của chính mình — những nỗi sợ hãi, những lần thất bại, những cú ngã mà cậu đã trải qua — tất cả đang gào thét, lôi kéo cậu xuống.
Nỗi sợ trào dâng. Sự đau đớn bóp nghẹt trái tim.
Nhưng...
Giữa biển máu mịt mù đó, một đốm sáng nhỏ bé bùng lên.
Cậu hét lên, chakra bùng phát như bão tố, thổi bay ảo ảnh, quét sạch những hình bóng yếu đuối.
Vergil nhếch mép — lần đầu tiên trong buổi huấn luyện — một nụ cười nhạt, lạnh và tán thưởng.
"Đúng vậy," anh thì thầm.
"Không trốn chạy. Không chối bỏ."
Vergil chỉ kiếm về phía Naruto, Yamato lóe sáng như một vì sao cô đơn giữa đêm tối:
"Chỉ khi giết chết nỗi sợ trong lòng... ngươi mới có thể chạm tay vào sức mạnh thực sự."
Trong buổi chiều lạnh buốt, giữa tàn dư của ảo ảnh và máu me, Naruto — bé nhỏ nhưng bất khuất — đứng thẳng dậy.
Trên tay cậu, thanh kiếm đơn sơ phản chiếu ánh sáng hoàng hôn đỏ rực.
Trên gương mặt cậu, mồ hôi, máu, nước mắt hòa vào nhau. Nhưng trong đôi mắt đó — là một bầu trời sâu thẳm, tĩnh lặng, bất khuất.
Một chiến binh... đang được tôi luyện.
--------------- Trong tâm trí Naruto…
Khi những đám mây xám đặc quánh cuộn tròn như những con thú dữ lặng lẽ chờ săn mồi. Không khí trĩu nặng, mang theo hơi thở nặng mùi sắt thép và sát khí.
Naruto ngồi xếp bằng trên một phiến đá lớn, đôi mắt nhắm nghiền. Toàn thân cậu bất động, như hóa đá cùng với đất trời.
Vergil đứng phía sau, trầm mặc như tượng đá. Trong tay anh — Yamato nằm yên, vỏ kiếm đen tuyền như một vực sâu vô tận.
Vergil cất giọng, chậm rãi nhưng nặng như nhát búa giáng xuống tinh thần Naruto:
"Đến một lúc, Naruto... Ngươi phải học cách cảm nhận... Không chỉ bằng mắt, không chỉ bằng tai."
Anh tiến lên một bước, từng bước chân trầm đục như nhịp trống trận.
"Trên chiến trường thực sự, kẻ địch sẽ không báo trước khi ra tay. Chúng sẽ ẩn giấu sát khí trong từng hơi thở, từng nhịp tim, từng chuyển động vô hình."
Vergil dừng lại, ánh mắt lạnh lẽo như đêm đông trọn kiếp.
"Nếu ngươi không thể nghe thấy 'tiếng gươm trong gió'... Ngươi sẽ chết trước khi kịp rút kiếm."
Naruto hít sâu, toàn bộ sự chú ý dồn vào từng sợi khí dao động trong không gian.
Vergil rút Yamato — một chuyển động nhẹ đến mức không tạo ra tiếng động. Thế nhưng, không khí xung quanh như bị xé toạc thành hai nửa.
Một luồng sát khí mảnh như sợi tơ, lạnh như băng đá, phóng thẳng về phía Naruto.
Không mở mắt, không cử động, chỉ bằng bản năng thuần túy — Naruto cảm nhận được.
Cậu cúi đầu — và lưỡi kiếm Yamato lướt sát qua tóc cậu, chỉ thiếu một sợi tóc nữa là đã cắt trúng da đầu.
Vergil lùi lại, gương mặt không đổi sắc.
"Tốt. Một lần," anh lạnh nhạt nhận xét. "Nhưng ngoài đời thực — một lần né được không đủ cứu mạng ngươi."
Trong nhiều giờ tiếp theo, buổi huấn luyện trở thành một vũ điệu tử thần.
Vergil liên tục tấn công Naruto từ mọi hướng — sát khí phóng ra bất ngờ, không báo trước, không có quy luật.
Mỗi lần cảm nhận chậm trễ, Naruto bị Yamato cắt sượt qua — để lại những vết xước mảnh như dao lam trên áo, trên da.
Mỗi vết xước là một bài học khắc sâu vào thần kinh. Mỗi lần hụt hơi là một hồi chuông cảnh báo tử thần.
Vergil không giảm nhịp độ.
Anh đẩy Naruto đến giới hạn, thậm chí vượt xa giới hạn mà cơ thể và tinh thần con người bình thường có thể chịu đựng.
Cuối cùng, khi bóng tối tràn ngập sân tập, Naruto quỳ một gối xuống đất, mồ hôi hòa máu nhỏ giọt xuống nền đá lạnh buốt.
Nhưng trong đôi mắt cậu — ánh lên tia sáng khác thường: Một sự lặng lẽ. Một sự tỉnh táo lạnh lùng.
Naruto không còn chờ đợi Vergil ra tay. Không còn lắng nghe bằng tai. Không còn đoán bằng mắt.
Cậu cảm nhận — bằng linh hồn.
Khi Vergil vung kiếm lần nữa — sát khí quét qua — Naruto đã dịch người từ trước đó nửa nhịp.
Thanh kiếm Yamato chém xuống — trúng vào khoảng không.
Anh tra Yamato vào vỏ, xoay lưng, giọng nói vang lên như tiếng lưỡi kiếm chạm đá:
"Được rồi. Ngươi đã bắt đầu nghe được... tiếng gươm trong gió."
Naruto chống kiếm đứng dậy, toàn thân ướt đẫm máu và mồ hôi. Nhưng cậu mỉm cười — một nụ cười bình thản, sắc lạnh như chiến binh từng trải qua ngàn trận tử chiến.
Vergil lặng lẽ quay đầu nhìn về bầu trời tối đen như mực.
Trong thâm tâm anh, một ý nghĩ lóe lên:
"Đứa trẻ này... Sẽ vượt xa cả những gì ta từng hình dung."
------------------------------- Ánh sáng ban mai lọt qua những kẽ lá, đọng lại thành những vệt sáng mờ nhạt trên nền đất lạnh giá.
Naruto đứng giữa sân tập, thanh kiếm lặng lẽ nằm trong vỏ bên hông.
Cậu hít một hơi thật sâu. Chakra trong cơ thể luân chuyển nhịp nhàng như dòng suối róc rách trong khe đá.
Một tay kết ấn, một tay rút kiếm — mọi động tác phối hợp liền mạch, trơn tru như nước chảy.
Naruto tạo ấn pháp — chakra vận hành chính xác, không dư thừa một phân.
Một quả Hỏa độn - Hào Hỏa Cầu bùng lên — gọn gàng, mạnh mẽ, không lãng phí năng lượng.
Ngay sau đó, Naruto vung kiếm, một nhát Iai lướt thẳng qua — cắt đôi quả cầu lửa làm hai nửa đối xứng hoàn hảo, ngọn lửa tắt ngấm trong không khí lạnh.
Vergil hơi nheo mắt.
Anh không cảm nhận được bất kỳ sự dao động thừa thãi nào từ chakra của Naruto. Không một nhịp chakra bị rối loạn. Không một động tác nào dư thừa.
Hoàn hảo.
Tiếp tục.
Naruto chia ra ba phân thân.
Mỗi phân thân đồng loạt thi triển một nhẫn thuật khác nhau:
Thủy độn - Thủy Đạn Thuật.
Phong độn - Đại Đột Phá.
Thổ độn - Thổ Lưu Bích.
Bản thể Naruto thì lao lên, kiếm thuật gào thét trong tay.
Tất cả diễn ra chỉ trong một nhịp thở.
Khi trận gió tan đi, phân thân biến mất, Naruto quỳ một gối xuống đất, thở nhẹ, chakra trong cơ thể vẫn giữ nguyên dòng chảy ổn định.
Vergil đứng đó, gió thổi nhẹ làm tung bay vạt áo choàng dài.
Anh nhìn Naruto hồi lâu. Một ánh sáng lạ lùng, hiếm thấy, thoáng qua trong đôi mắt màu lam ngọc bích.
Vergil siết nhẹ bàn tay.
Cảm giác này... Là gì?
Tự sâu trong lòng ngực, có một thứ gì đó lạnh lẽo đã đóng băng từ lâu — giờ đây, dưới ánh sáng của một cậu bé bé nhỏ, dường như... nứt vỡ.
Naruto ngẩng đầu nhìn thầy mình, ánh mắt lấp lánh niềm hy vọng mơ hồ.
Vergil mở miệng, giọng anh — lần đầu tiên sau rất nhiều ngày — dịu xuống, mang theo một thoáng ấm áp mong manh:
"Làm tốt lắm..."
Rồi, như một tiếng thì thầm bị gió cuốn đi, không thể kiểm soát, Vergil buột miệng:
"...Minato."
Không khí như đông cứng lại.
Naruto sững người. Ánh mắt cậu khẽ dao động.
Vergil lập tức nhận ra mình vừa nói gì.
Anh siết chặt nắm tay, gương mặt lạnh lẽo trở lại, ánh mắt tối sầm.
Im lặng kéo dài như một vực sâu không đáy.
Naruto cúi đầu, che giấu cảm xúc. Cậu không hỏi, không nói.
Nhưng trong tim, một đốm lửa nhỏ bùng lên.
Minato... Cái tên ấy, với Naruto... Hokage Đệ Tứ - nhân vật mà cậu luôn ngưỡng mộ qua từng trang sách về những chiến công, người mà cậu chỉ biết qua những lời kể vụn vặt, qua những ánh mắt tiếc nuối của người đời.
Và giờ đây — thầy của cậu, Vergil — lại buột miệng gọi cậu bằng cái tên đó.
Naruto đột nhiên có một linh cảm. Vergil nói ra cái tên này. Không phải vì nhầm lẫn. Không phải vì trí nhớ sai sót.
Mà bởi vì... trong ánh mắt ấy, Vergil nhìn thấy một điều gì đó mà anh từng biết.
Vergil quay lưng, giọng nói trở nên lạnh lùng, dứt khoát:
"Đứng dậy. Buổi huấn luyện chưa kết thúc."
Không một lời giải thích.
Không một lời xin lỗi.
Chỉ có bóng dáng lạnh lẽo ấy, bước đi giữa gió lạnh và ánh sáng lờ mờ.
Naruto nhìn theo bóng lưng Vergil, bàn tay siết chặt.
Cậu không cần lời giải thích. Cậu không cần được vỗ về.
Cậu chỉ cần biết: Trong mắt thầy mình — cậu đã bắt đầu để lại dấu ấn.
Một nụ cười mỏng lóe lên trên môi Naruto. Không ồn ào. Không phô trương.