Đế Thai Kiều

Chương 49



Trong điện im ắng không tiếng động, có thể nghe thấy tiếng mưa rơi lộp độp trong vườn. Thẩm Kinh Châu bỗng thả tờ danh sách, đôi mắt lạnh lẽo từ bàn sách nâng lên, ý cười nơi khóe môi không rõ.

Ngón tay gõ nhẹ trên bàn, từng tiếng nối tiếp nhau, như gõ vào sau gáy của Đa Phúc.

Đa Phúc run rẩy, quỳ xuống đất, cúi đầu không dám nhìn lên: “Bệ hạ tha tội, việc của điện hạ tự có bệ hạ săn sóc, đâu cần nô tài lắm miệng.”

Thẩm Kinh Châu cười hai tiếng, vẫn chưa cho người đứng dậy, chỉ từ trên bàn đứng dậy, quay người đi ra ngoài điện.

“Nàng ấy hiện giờ đang làm gì?”

Đa Phúc quỳ chuyển người về phía sau, trong lòng thầm kêu khổ không thôi.

Ông ta không dám giấu giếm, thành thật nói: “Sáng nay Kỷ tiểu công tử đã gửi đến cho điện hạ cuốn ‘Thực Trân Lục’ và ‘Thực Kinh’, chỉ sợ giờ này… giờ này điện hạ đang chăm chỉ học bài.”

Âm thanh của Đa Phúc ngày càng yếu, đến cuối cùng không dám ngẩng đầu nhìn Thẩm Kinh Châu, chỉ cúi đầu lạy xuống đất.

Mỗi bước mỗi xa

Trong dư quang nơi khóe mắt, góc áo vàng sáng dường như khựng lại ở cửa đại điện.

Chỉ trong chốc lát, Thẩm Kinh Châu lại tiếp tục bước ra ngoài.

Ngoài cửa sổ, tiếng mưa rơi bên tai liên miên không dứt, tiếng mưa lộp độp như một khúc nhạc du dương, rong chơi trên không trung của cung điện cao lớn nguy nga.

Chiếc chuông mưa bằng men vàng treo ở bốn góc mái, nước mưa dọc theo chiếc chuông chảy xuống.

Những cung nhân đứng hầu bên ngoài từ xa nhìn thấy Thẩm Kinh Châu vội vàng khom người hành lễ. Còn chưa kịp nói gì, Thẩm Kinh Châu đã phất ống áo, ra hiệu cho mọi người lui xuống.

Tẩm điện sáng rực ánh nến không có một bóng người, khi vòng qua một bức bình phong gỗ tử đàn khảm men ngọc trang trí nhân vật cùng các đình đài lầu các, bỗng thấy bóng dáng duyên dáng yểu điệu ẩn hiện sau rèm trúc kim ti đằng hồng.

Ngu Ấu Ninh chân trần đứng trên ghế gỗ tự nhiên, với tay ra để lấy chiếc hộp gấm gỗ sơn trên giá đựng bằng gỗ tử đàn.

Mũi chân nhón lên lộ ra một phần cổ chân trắng nõn, như cẩm thạch trơn bóng óng ánh, vừa đủ nắm tay.

Chiếc vòng tay bằng gỗ tử đàn nhỏ nhẹ xoay tròn trong tay, ánh mắt Thẩm Kinh Châu chợt tối lại, khẽ ho một tiếng: “Đang làm gì vậy?”

Âm thanh bất thình lình vang lên trong tẩm điện, Ngu Ấu Ninh chợt cả kinh, thân hình chao đảo như cánh bướm yếu ớt trong không trung, suýt nữa giẫm phải khoảng không mà ngã xuống.

Một bàn tay lớn giữ chặt eo thon của Ngu Ấu Ninh, giữ người vững nàng.

Thẩm Kinh Châu nhíu mày, một tay ôm lấy eo của Ngu Ấu Ninh, dễ dàng ôm nàng xuống.

Ngu Ấu Ninh vẫn còn hoảng sợ chưa yên, môi trắng bệch, nàng bám vào tay vịn để ổn định hơi thở: “Sao bệ hạ lại đến đây vào lúc này?”

Có lẽ vì đứng trên ghế quá lâu, Ngu Ấu Ninh cảm thấy chóng mặt, phải mất một lúc mới hồi phục lại.

Thẩm Kinh Châu không đáp lại, quay đầu lấy chiếc hộp gấm gỗ sơn trên giá, giọng nói trầm thấp: “Vừa rồi tìm cái này sao?”

Thẩm Kinh Châu thậm chí không cần nhón chân vẫn có thể với tới chiếc hộp.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Ngu Ấu Ninh mím môi, suy nghĩ rằng sau này nhất định phải tìm một thể xác cao lớn cho mình.

Bên đỉnh đẩu bỗng vang lên tiếng gõ, ngón tay của Thẩm Kinh Châu gõ nhẹ vào trán Ngu Ấu Ninh: “Sao lại ngẩn người nữa?”

Ngu Ấu Ninh ngồi trên ghế, như muốn khoe khoang, từ trong hộp gấm lấy ra một que diêm.

Trên bàn dài gỗ sơn có một chiếc đèn lồng bằng trúc, bên trong có chỗ để nến, bên ngoài bọc vải đỏ.

Thẩm Kinh Châu nhìn xuống chiếc đèn lồng trong tay: “‘Trịch chúc đằng không ổn, thôi cầu cổn đích khinh*.’ Ngươi đang làm đèn lồng sao?”

*Xuất phát từ Phạm Thành Đại, 《thượng nguyên kỉ ngô trung tiết vật bài giai thể tam thập nhị vận》.

Ngu Ấu Ninh ngẩn người, sau đó nhoẻn miệng cười: “… Bệ hạ biết à?”

Ngọn nến được thắp sáng, Ngu Ấu Ninh cẩn thận cúi người xuống bàn dài, dùng ngón tay đẩy đèn lồng lăn.

Đèn lồng lăn trên bàn hai ba vòng, ngọn nến không tắt.

Ánh sáng vàng ấm phản chiếu trong đôi mắt cười cong cong của Ngu Ấu Ninh, nàng lại thử ném đèn lồng lăn xuống đất.

Ngọn nến lăn đi, nhưng ánh nến vẫn sáng rực.

Hai mắt Ngu Ấu Ninh lóe ra ánh sáng: “Trong sách nói đúng là sự thật.”

Đèn lồng lặc thật sự có thể thật lâu không tắt.

Mắt Thẩm Kinh Châu hơi ngừng lại: “… Trong sách?”

Đôi mắt Ngu Ấu Ninh cười tươi như trăng khuyết: “Kỷ Trừng hôm trước đã gửi cho ta một cuốn ‘Kỳ Văn Dị Vật’, ta học theo sách, không ngờ lại thật.”

Trước đây vẫn là Kỷ tiểu công tử, giờ đã trở thành Kỷ Trừng rồi.

Thẩm Kinh Châu mỉm cười, ngón tay chạm nhẹ lên bàn.

Ngu Ấu Ninh ôm đèn lồng lăn, không nỡ rời tay, nâng đôi mắt cười nhìn Thẩm Kinh Châu, do dự mở lời: “Bệ hạ, ngươi nghĩ cái này… có thể tặng cho người khác không?”

Mắt Thẩm Kinh Châu hơi tối lại: “Ngươi muốn tặng cho ai?”

Ngu Ấu Ninh gật đầu nghiêm túc: “Lễ nghĩa phải có đi có lại, ta không thể cứ mãi nhận đồ của người khác.”

Tặng hắn thì chỉ là một hạt dẻ không đáng giá, lại còn thuận tiện lấy từ bàn thờ của Vũ Ai Đế.

Tặng Kỷ Trừng thì nàng biết dùng tâm, vì một chiếc đèn lồng tồi tàn, mà suýt ngã từ trên ghế xuống.

Ý cười nơi đáy mắt Thẩm Kinh Châu không rõ: “Ngươi có tâm.”

Ngu Ấu Ninh cười càng vui vẻ hơn: “Đây là lần đầu ta làm, cái này vẫn chưa tốt, ta sẽ làm một cái tốt hơn, hắn nhất định sẽ thích.”