Đế Thai Kiều

Chương 48



Vầng trăng khẽ nghiêng, ánh sáng nhạt như lụa tốt, mịn màng chảy xuôi theo con đường đá xanh.

Đôi mắt Ngu Ấu Ninh đầy lo sợ, như thú nhỏ trong rừng bị chấn kinh, hoảng hốt không yên.

Thẩm Kinh Châu ngẩn ra, đôi mắt sâu thẳm như đêm đen có vẻ đã nhuốm chút ý cười, đang từ tốn quan sát Ngu Ấu Ninh.

Ngu Ấu Ninh lay động mi mắt, bỗng nhớ đến việc thái y đã nói về tình trạng sức khỏe của Thẩm Kinh Châu.

Mắt chớp nháy chậm rãi, nhấc một tay ra khỏi chăn gấm, đưa đến dưới mắt Thẩm Kinh Châu, giọng điệu tựa như khẳng khái hy sinh.

“Không thì, ngươi lấy lại đi?”

Tiếng chuông từ lầu canh xa xa vọng lại, đêm khuya tĩnh lặng, trong vườn, những nhành thù du phủ một lớp sương thu mỏng manh đang lay động.

Thẩm Kinh Châu nửa tựa vào gối nhung xanh, một chân co lại, trung y vàng sáng buông lỏng.

Ngón tay dừng bên gối không nặng không nhẹ mà gõ, như chiếc chuông hoa được vác bởi bốn con thần thú đồng mạ vàng ở bên ngoài tẩm điện.

Ngu Ấu Ninh dùng một tay kéo chăn gấm che nửa mặt, tay kia khựng lại giữa không trung.

Đôi mắt trong suốt, sáng ngời như nước kia, không giấu được bất kỳ tâm sự nào.

Thẩm Kinh Châu xoa xoa mi tâm: “Thôi đi.”

Nếu Ngu Ấu Ninh thực sự dám giả ngu trước mặt mình, e rằng Vương triều này cũng nên đổi chủ rồi.

Ngu Ấu Ninh chớp mắt, có vẻ như nghe không hiểu ý nghĩa của “thôi” trong lời Thẩm Kinh Châu.

Nhưng Thẩm Kinh Châu vẫn không tức giận, điểm này nàng hiểu rõ.

Tẩm điện lại một lần nữa trở nên yên tĩnh.

Trong màn đêm tĩnh mịch, đầu ngón tay của Ngu Ấu Ninh nâng chăn gấm, nghiêng người nhìn.

“Vậy… ta có thể tiếp tục không?”

Thẩm Kinh Châu bỗng dưng mở mắt ra, đôi mắt đen chứa đựng ý cười như có như không.

Ngu Ấu Ninh lập tức không lên tiếng nữa, nhắm mắt lại không dám nói thêm gì.

……

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Vết thương ở chân chưa khỏi hẳn, Ngu Ấu Ninh vào những ngày này đều ở trong cung, một bước cũng không chịu ra ngoài.

Mỗi bước mỗi xa

Tối qua trời đổ mưa, sương thu mờ mịt, rêu xanh đậm nhạt.

Những cành cây khô rụng trên bậc đá xanh đã sớm được cung nhân dọn dẹp sạch sẽ, dưới hành lang gỗ đen treo những chiếc đèn lồng hình lục giác bằng gỗ tử đàn.

Đa Phúc đi theo phía sau Thẩm Kinh Châu, mặt mũi tươi cười: “Đầu bếp làm thịt nước ngọt ở phía tây thành kia, điện hạ rất thích, bữa trưa còn ăn thêm nửa bát cơm, còn nói sẽ đến đây tạ ơn bệ hạ.”

Thẩm Kinh Châu quay đầu ghé mắt, môi mỉm cười: “Hiện giờ ngươi cũng biết nói tốt cho nàng ta rồi.”

Ngự thư phòng gần trong gang tấc, Đa Phúc khom người kéo rèm lên cho Thẩm Kinh Châu, ánh mắt vẫn chưa phai nụ cười.

“Nô tài không dám, chỉ là trước đây nhận được bạc thưởng của điện hạ, lời này tất nhiên phải nói giúp cho điện hạ.”

Nếu là ngày trước, Đa Phúc sẽ không để ý đến một nén vàng này, nhưng giờ đây nén vàng này là do Ngu Ấu Ninh thưởng, đương nhiên không thể xem thường.

Hơn nữa, nén vàng này vốn cũng là từ tay Thẩm Kinh Châu gửi đi.

Trước đây đã hứa sau khi chép xong “Lễ ký”, Thẩm Kinh Châu sẽ thưởng cho Ngu Ấu Ninh một vạn lượng vàng.

Ngu Ấu Ninh trong thời gian đó ở tẩm điện rảnh rỗi không việc gì làm, đã sao chép được một chút.

Chữ viết tuy không bằng Thẩm Kinh Châu, nhưng cũng đã tiến bộ hơn trước nhiều.

Ngu Ấu Ninh sợ Thẩm Kinh Châu không giữ lời hứa, đã âm thầm nhắc nhở hắn nhiều lần, chỉ thiếu điều không bảo ngự phòng làm một món ăn khắc chữ “ngàn lượng vàng”.

Hôm qua nhận được vàng, hôm nay đã thưởng cho cung nhân.

Thẩm Kinh Châu cười mà không nói, bước chân chậm lại một chút.

Đa Phúc không hiểu được tâm tư của Thẩm Kinh Châu, từ trong n.g.ự.c lấy ra nén vàng còn chưa ấm: “Đây là điện hạ thưởng, bệ hạ xem…”

Thẩm Kinh Châu một tay chắp sau lưng, chậm rãi cầm lấy ống bút khảm ngọc trai đen bóng trên bàn: “Nếu là nàng ấy thưởng cho ngươi, thì cứ giữ lấy mà dùng.”

Đa Phúc liên tục tạ ơn, lại nói: “Còn một việc nữa.” Ông ta từ trong tay áo lấy ra một tờ danh sách quà tặng, cung kính đưa cho Thẩm Kinh Châu.

“Đây là danh sách quà cho tiệc Trung Thu, xin bệ hạ xem qua.”

Thẩm Kinh Châu lướt mắt đọc nhanh như gió xẹt.

Đa Phúc nhìn Thẩm Kinh Châu, cân nhắc mở lời: “Tiệc Trung Thu… bệ hạ muốn sắp xếp cho điện hạ thế nào?”

Đa Phúc cười cười: “Nếu điện hạ tham dự tiệc, nô tài cũng có thể sớm nói với ngự phòng một tiếng, để bọn họ chuẩn bị món ăn mà điện hạ thích.”