Nguyễn Minh Nhật vừa bước qua cánh cổng đá nhỏ, lòng bàn chân còn vương chút ẩm ướt từ khu rừng sương mù, cái cảm giác nhầy nhụa như giẫm phải đất bùn sau trận mưa lớn ở Loạn Tinh Thành. Hắn còn chưa kịp ngoảnh lại nhìn Huyết Ma Lão Nhân, Linh Dao hay Lam Thiên Kiệt thì một luồng gió nóng khô khốc đã ập vào mặt, như đứng giữa lò rèn rực lửa ngày hè. Hắn khựng lại, tay siết chặt Mạt Nhật Thần Kiếm đến mức khớp xương kêu răng rắc, hơi thở phả ra từ lồng ngực mang theo mùi máu khô bám trên giáp vàng kim rách nát – cái mùi quen thuộc của những ngày chém giết không ngừng nghỉ. Hắn nhếch môi, tự cười khẩy một cái, cái cười chẳng vui vẻ gì, chỉ toàn mệt mỏi xen lẫn nghi ngờ. Vừa phá tan tầng ảo cảnh sương mù đầy giả dối kia, tưởng đâu đã thấy ánh sáng, hóa ra lại rơi vào một cái bẫy khác, sâu hơn, quái dị hơn.
Hắn ngẩng lên, đôi mắt nheo lại vì cái ánh sáng đỏ rực kỳ lạ từ bầu trời. Không có mặt trời, không có mây, chỉ toàn những vệt sáng đỏ như máu vẽ loạn xạ, trông như ai đó cầm dao rạch nát cả một bức tranh khổng lồ rồi treo lơ lửng trên đầu hắn. Dưới chân, mặt đất nứt toác, khô cằn, từng mảnh đá vụn lơ lửng cách đất vài tấc, rung rung như đang thở, như bị một bàn tay vô hình giữ chặt. Hắn nhíu mày, đưa tay chạm vào một mảnh đá gần nhất – vừa chạm tới, nó tan ra thành bụi đỏ, bay lượn quanh người hắn như đám ruồi nhỏ, mang theo luồng linh khí hỗn loạn đến phát điên: lúc nóng như lửa đốt cháy da, lúc lạnh như băng cắt thịt, lúc lại trống rỗng như rơi vào hố sâu không đáy.
Hắn cắm Mạt Nhật Thần Kiếm xuống đất, kiếm quang đỏ đen lóe lên một thoáng rồi mờ đi, như ngọn lửa sắp tắt trước cơn gió quái lạ thổi qua, mang theo tiếng rít khe khẽ, nghe như tiếng cười của một kẻ đứng đâu đó trong bóng tối mà hắn không thấy được. Hắn ngoảnh lại, định gọi mấy người đồng đội vừa bước qua cổng cùng mình, nhưng sau lưng chỉ còn cánh cổng đá nhỏ đứng lẻ loi giữa khoảng không, không một bóng dáng. Hắn nhếch môi, tự nhủ:
“Lại lạc nhau… Hay từ đầu tất cả chỉ là ảo ảnh?”
Hắn hít một hơi sâu, ngực phồng lên, cảm giác linh khí hỗn loạn tràn vào như nước lũ, đan điền trong người rung lên dữ dội, như con thú bị nhốt gầm gừ đòi thoát ra. Hắn thầm nghĩ:
“Ảo cảnh này… như đất trời bị xé nát rồi vá lại bằng những mảnh ghép sai lệch. Huyền Thiên Bí Cảnh, ngươi muốn ta làm gì đây?”
Hắn bước đi, mỗi bước chân nặng nề, vang lên tiếng gầm nhỏ như đánh thức mặt đất nứt nẻ. Bụi đỏ lơ lửng quanh người hắn dày hơn, cuốn lấy thân hình cao lớn, giáp vàng kim rách nát kêu lách cách, từng mảnh vỡ rơi xuống hòa vào đám bụi, như máu khô tan vào không gian quái dị này. Hắn giơ tay trái, Huyền Nhật Thần Quang bùng cháy từ đôi mắt, hai luồng sáng đỏ rực xuyên qua bụi đỏ, nhưng chỉ chiếu được vài trượng rồi tan biến, như bị bóng tối vô hình nuốt chửng. Hắn nhíu mày, thầm nghĩ:
“Thần Quang không xuyên nổi… Nơi này không phải thật!”
Hắn vận Huyền Nhật Chân Hỏa, ngọn lửa đỏ đen bùng cháy từ lòng bàn tay, tỏa ra hơi ấm xua tan bụi đỏ quanh người, nhưng chỉ trong khoảnh khắc, bụi lại ùa đến, dày đặc hơn, như muốn dập tắt ngọn lửa. Hắn nghiến răng, thầm nghĩ:
“Chân Hỏa cũng không đủ… Ta phải tìm cách phá giải!”
Đột nhiên, không gian trước mặt rung lên, bụi đỏ tan ra, hiện lên một hình ảnh kỳ lạ – chính hắn, Nguyễn Minh Nhật, nhưng không phải hắn của hiện tại. Đó là một Minh Nhật khác, thân hình cao lớn hơn, giáp vàng kim sáng rực không chút vết xước, đôi mắt đỏ rực như hai ngọn lửa địa ngục, tay cầm Mạt Nhật Thần Kiếm tỏa kiếm quang đỏ đen ngút trời. Giọng nói trầm mạnh mẽ vang lên, nhưng lạnh lẽo như từ vực sâu:
“Ngươi là ai, kẻ tự nhận là ta? Ngươi nghĩ mình đủ sức bước qua con đường này?”
Minh Nhật khựng lại, tim đập mạnh, ánh mắt lóe lên tia nghi ngờ xen lẫn cảnh giác, thầm nghĩ:
“Đây là ta? Không, đây là ảo ảnh… Nhưng sao mạnh mẽ hơn ta?”
Hắn giơ tay, Huyền Nhật Thần Quang bùng cháy, luồng sáng đỏ rực xuyên qua bóng dáng kia, nhưng nó không tan biến, chỉ cười nhạt, giọng nói vang vọng:
“Ngươi yếu đuối, chỉ biết dựa vào kiếm và lửa. Ta là ngươi, nhưng là ngươi của đỉnh cao – kẻ đã vượt qua mọi giới hạn!”
Minh Nhật nghiến răng, thầm nghĩ:
“Ảo ảnh muốn đánh vào lòng kiêu ngạo của ta… Không được dao động!”
Hắn vung kiếm, Huyền Nhật Chân Hỏa hóa thành ngọn lửa đỏ đen cuốn bay tới, nhưng bóng dáng kia giơ tay, một luồng kiếm quang đỏ đen mạnh hơn gấp bội bắn ra, dập tắt ngọn lửa của hắn, đẩy hắn lùi lại ba bước, máu tươi rỉ ra từ khóe miệng. Hắn thầm nghĩ:
“Nó mạnh hơn ta thật… Nhưng không có thật!”
Hắn đứng dậy, ánh mắt lóe lên tia điên cuồng, Huyền Nhật Thiên Đạp vận chuyển, linh khí hóa thành ngọn lửa đỏ đen dưới chân, lao lên như chiến thần giáng thế, đạp thẳng vào bóng dáng kia. Tiếng nổ vang lên, không gian rung chuyển, bóng dáng tan ra thành bụi đỏ, nhưng giọng nói vẫn vang vọng:
“Ngươi chỉ là một kẻ bất lực trước số phận…”
Minh Nhật quỵ một gối, mồ hôi chảy dài, thầm nghĩ:
“Không phải gia đình, không phải kẻ thù… Mà là chính ta. Ảo cảnh này muốn ta nghi ngờ bản thân!”
Hắn đứng lên, bước tiếp, không gian lại thay đổi. Bụi đỏ cuộn trào, hiện lên một hình ảnh khác – một ngọn núi khổng lồ cao ngàn trượng, đỉnh núi lấp lánh ánh sáng tím thẫm, như Huyền Thiên Bảo Đỉnh hiện hữu trước mắt. Một giọng nói trầm thấp vang lên từ đỉnh núi:
“Ngươi muốn ta? Nhưng ngươi có xứng không? Kẻ không biết mình là ai, không biết sức mạnh thật sự của mình?”
Minh Nhật nhíu mày, thầm nghĩ:
“Huyền Thiên Bảo Đỉnh… Hay lại là giả?”
Hắn giơ tay, Thái Dương Thần Hỏa bùng cháy, ngọn lửa vàng kim xen đỏ đen lan tỏa, hóa thành tấm khiên khổng lồ lao tới ngọn núi, nhưng khi chạm vào, ngọn núi tan ra thành bụi đỏ, để lại một khoảng trống tối đen, từ đó vang lên tiếng cười lạnh lẽo:
“Ngươi không hiểu gì cả… Sức mạnh của ngươi chỉ là trò đùa!”
Minh Nhật nghiến răng, Huyền Thiên Diệt Địa Trận vận chuyển, linh khí đỏ đen từ cơ thể lan tỏa, hóa thành trận pháp ngàn trượng bao quanh, ánh sáng đỏ rực chiếu sáng không gian, nhưng bụi đỏ vẫn cuộn trào, trận pháp rung động rồi tan vỡ. Hắn thầm nghĩ:
“Trận pháp không giữ được… Ta phải thử cách khác!”
Hắn giơ kiếm, Ngũ Hành Phá Diệt bùng nổ, năm luồng ánh sáng đại diện cho kim, mộc, thủy, hỏa, thổ lao ra, xé tan bụi đỏ, nhưng từ bóng tối, một bóng dáng mới hiện lên – không phải người, mà là một con rồng tím khổng lồ, đôi mắt lóe sáng, giọng nói vang vọng:
“Ngươi muốn phá ta? Nhưng ngươi không biết ta là gì!”
Minh Nhật hét lớn, Huyền Nhật Vô Tận Diệt vận chuyển, kiếm quang đỏ đen hòa với Thái Dương Thần Hỏa, hóa thành ngàn bóng kiếm vàng đỏ lao tới, xuyên qua con rồng. Tiếng nổ kinh thiên vang lên, con rồng tan ra, nhưng không gian rung chuyển, bụi đỏ biến mất, để lại một cánh cổng đá mới, khắc hình rồng tím cuốn quanh ngọn núi. Hắn thầm nghĩ:
“Lối thoát… Hay lại là bẫy?”
Hắn bước tới, ánh mắt kiên định, tự nhủ:
“Thật hay giả, ta sẽ phá tất cả để tìm chân tướng. Huyền Thiên Đại Đế, ngươi đang ở đâu?”