Minh Nhật không hề chần chừ sau khi thu nhận Tiểu Vũ. Một luồng linh khí kỳ lạ từ sâu trong Huyền Linh Sơn Mạch kéo lấy hắn, như tiếng thì thầm từ thời thượng cổ vang vọng trong tâm trí. Huyền Nhật Thần Mạch trong cơ thể hắn rung lên dữ dội, từng mạch máu như bị thiêu đốt, thúc giục hắn tiến sâu vào nơi nguy hiểm. Hắn quay sang Tiểu Vũ, ánh mắt lạnh như băng:
"Đi theo ta. Chậm một bước, ngươi sẽ chết."
Tiểu Vũ nuốt nước bọt, đôi tay siết chặt thanh dao gỉ sét – thứ vũ khí duy nhất cô mang theo – rồi gật đầu bước theo. Hai người băng qua những cánh rừng rậm rạp, nơi tiếng gầm của linh thú vang vọng không ngừng. Không khí nặng nề, sát khí vô hình như những lưỡi dao lơ lửng, sẵn sàng cắt đứt bất kỳ ai thiếu cảnh giác. Minh Nhật không nói gì, nhưng thần thức của hắn căng ra như một tấm lưới vô hình, quét qua từng ngọn cây, từng khe đá, không để bất kỳ mối nguy nào thoát khỏi tầm kiểm soát.
Sau nửa ngày vượt rừng, một hang động cổ xưa hiện ra trước mắt họ, ẩn sau màn sương mù dày đặc như bức màn che giấu bí mật ngàn năm. Miệng hang rộng lớn, tối om như cái mồm của một con quái vật khổng lồ đang há ra chờ nuốt chửng kẻ xâm nhập. Linh khí nồng đậm tràn ra từ bên trong, mang theo hương vị cổ xưa khiến máu trong người Minh Nhật sôi trào không ngừng. Trên vách đá bên ngoài, những ký tự cổ mờ nhạt khắc sâu, dù bị thời gian xóa nhòa vẫn toát lên khí tức thần bí, như lời cảnh báo hoặc lời mời gọi. Khi Minh Nhật tiến lại gần, vài ký tự khẽ phát sáng, ánh sáng đỏ nhạt lan tỏa, như thể chúng sống dậy để nghênh đón kẻ được chọn.
Hắn dừng bước, đôi mắt lóe lên tia sáng kiên định:
"Bí cảnh hay cạm bẫy? Dù là gì, ta cũng sẽ nghiền nát!"
Tiểu Vũ đứng sau, cảm nhận được luồng khí tức âm u từ hang động. Cô run rẩy, đôi tay nắm chặt thanh dao đến mức khớp trắng bệch, nhưng không dám thốt lên lời nào. Minh Nhật quay lại, giọng trầm nhưng đầy áp lực:
"Chuẩn bị tinh thần. Nơi này không dành cho kẻ yếu."
Hắn bước vào hang, bóng dáng cao lớn dần chìm vào bóng tối. Tiểu Vũ hít một hơi sâu, cắn răng bước theo. Bên trong hang động, không khí lạnh lẽo như băng, từng giọt nước nhỏ từ trần hang xuống nền đá, tạo thành những âm thanh đều đặn như nhịp tim của một thực thể sống khổng lồ. Ánh sáng từ bên ngoài chỉ đủ chiếu sáng vài bước chân, để lộ những bức tường đá phủ rêu xanh ẩm ướt và những ký tự cổ phức tạp hơn, như một câu đố cổ xưa chờ được giải mã.
Đột nhiên, từ sâu trong hang, một tiếng rít lạnh lẽo vang lên, giống như tiếng cười của một thực thể vô hình đang rình rập. Tiểu Vũ giật mình, thanh dao suýt rơi khỏi tay. Minh Nhật dừng lại, tay đặt lên chuôi kiếm, thần thức bùng nổ như sóng lớn, quét sâu vào bóng tối. Hắn cảm nhận được một luồng sát khí mạnh mẽ, vượt xa những con linh thú như Huyền Hỏa Báo hay Thanh Lang mà hắn từng đối mặt. Trên vách đá, các ký tự cổ sáng rực, tỏa ra ánh sáng đỏ như máu, chiếu lên gương mặt lạnh lùng của Minh Nhật, làm nổi bật vẻ kiên định không chút sợ hãi.
Rầm!
Mặt đất rung chuyển dữ dội, từ bóng tối phía trước, hai đốm sáng xanh lè lóe lên, kèm theo tiếng gầm trầm thấp đầy uy hiếp. Một con Hắc Ảnh Hổ – linh thú cấp ba – bước ra, thân hình to lớn như một ngọn núi nhỏ, bộ lông đen tuyền hòa lẫn vào bóng tối, chỉ có đôi mắt sáng rực như hai ngọn đèn ma trơi. Hơi thở của nó phả ra luồng khí tanh hôi, hàm răng sắc nhọn lóe lên dưới ánh sáng yếu ớt, sẵn sàng xé nát bất kỳ kẻ nào dám xâm phạm.
Tiểu Vũ hoảng loạn lùi lại, đôi chân run rẩy. Nhưng Minh Nhật đứng yên, khóe môi nhếch lên thành một nụ cười khinh miệt:
"Một con thú cấp ba cũng dám cản đường ta?"
Hắn rút kiếm, luồng kiếm khí bùng nổ như ngọn lửa, ánh sáng vàng rực chiếu sáng cả hang động. Hắc Ảnh Hổ gầm lên, lao tới với tốc độ kinh hoàng, móng vuốt xé gió nhắm thẳng vào Minh Nhật. Nhưng hắn chỉ khẽ nghiêng người, kiếm trong tay vung lên, một đường sáng chói lóe qua không trung.
Xoẹt!
Đầu Hắc Ảnh Hổ bay lên, máu phun ra như suối, thân hình khổng lồ ngã ầm xuống đất, làm rung chuyển cả khu vực. Tiểu Vũ đứng chết trân, đôi mắt mở to đầy kinh ngạc và ngưỡng mộ. Nhưng Minh Nhật không dừng lại, ánh mắt sắc lạnh nhìn sâu vào bóng tối phía trước, nơi tiếng rít lạnh lẽo vẫn vang vọng. Hắn biết rõ, Hắc Ảnh Hổ chỉ là kẻ canh cửa – thử thách thực sự còn đang chờ đợi phía trước.
Minh Nhật bước tới, kiếm trong tay vẫn còn rung nhẹ sau đòn tấn công vừa rồi. Thân thể Hắc Ảnh Hổ dù đã mất đầu vẫn co giật, như thể một sức mạnh vô hình đang cố gắng hồi sinh nó. Hắn nhíu mày, nhận ra hang động này không chỉ là nơi ẩn náu của linh thú, mà còn chứa đựng một cấm chế cổ xưa, có thể là một phần của bí cảnh hoặc một thử thách do ai đó để lại từ ngàn năm trước.
Rầm! Rầm!
Từ bóng tối, hai con Hắc Ảnh Hổ khác lao ra, đôi mắt xanh lè lóe lên sát khí ngút trời, móng vuốt sắc nhọn xé tan không gian. Minh Nhật không chút do dự, thân hình hóa thành một tia chớp vàng rực, lao thẳng vào giữa hai con thú. Kiếm trong tay hắn múa lên như rồng bay phượng múa, mỗi đường kiếm đều mang theo sức mạnh của Huyền Nhật Thần Mạch, tỏa ra ánh sáng chói lòa, xua tan bóng tối trong hang động.
"Huyền Nhật Vô Tận Trảm!"
Hắn quát lớn, kiếm khí bùng nổ, triệu vạn tia sáng vàng rực như mặt trời rơi xuống, nhắm thẳng vào hai con Hắc Ảnh Hổ. Một con gầm lên, vung móng vuốt đối đầu, nhưng kiếm khí của Minh Nhật sắc bén như cắt qua trời cao, chém đôi móng vuốt lẫn thân thể nó. Con thứ hai lao tới từ bên hông, hàm răng nhọn hoắt cắn xuống, nhưng Minh Nhật xoay người, tay trái tung ra một chưởng – "Huyền Nhật Phá Thiên Chưởng" – một bàn tay khổng lồ bằng linh khí vàng rực đập xuống, nghiền nát đầu con thú thành một đống máu thịt.
Ầm! Ầm!
Hai tiếng nổ vang lên, máu tươi bắn tung tóe, nhuộm đỏ cả nền đá. Nhưng Minh Nhật không kịp nghỉ ngơi, từ sâu trong hang, một tiếng gầm kinh thiên động địa vang lên, khiến cả hang động rung chuyển dữ dội. Những tảng đá lớn từ trần hang rơi xuống như mưa, suýt đè trúng Tiểu Vũ. Cô bé hoảng hốt né tránh, tim đập thình thịch, mồ hôi chảy dài trên trán.
Minh Nhật đứng vững như ngọn núi, ánh mắt không chút dao động. Hắn cảm nhận được một luồng khí tức mạnh mẽ hơn đang tiến tới – một thử thách thực sự. Từ bóng tối, một con Hắc Ảnh Hổ Vương – linh thú cấp bốn, tương đương với Nguyên Thần Cảnh của con người – bước ra. Thân hình nó to lớn gấp đôi Hắc Ảnh Hổ thường, bộ lông đen tuyền lấp lóe ánh sáng kỳ lạ, như thể nó không thuộc về thế giới này. Đôi mắt đỏ rực như hai ngọn lửa địa ngục, tỏa ra sát khí ngút trời, khiến không gian trong hang động như bị bóp nghẹt.
"Ngươi là kẻ canh giữ bí cảnh này?" Minh Nhật lạnh lùng hỏi, giọng nói vang vọng khắp hang động.
Hắc Ảnh Hổ Vương không đáp, chỉ gầm lên, luồng khí tức bùng nổ như muốn nghiền nát mọi thứ. Minh Nhật nhếch môi, kiếm trong tay rung lên dữ dội, linh khí trong cơ thể bùng phát như ngọn lửa thiêu đốt trời cao.
Hắn lao tới, thân pháp nhanh như tia chớp, kiếm trong tay vung lên, chiêu "Huyền Nhật Vô Tận Trảm" bùng phát lần nữa, triệu vạn tia sáng vàng rực nhắm thẳng vào Hắc Ảnh Hổ Vương. Con thú gầm lên, móng vuốt vung lên, một luồng hắc khí bùng nổ, đối đầu trực diện với kiếm khí. Hai luồng sức mạnh va chạm, tạo thành một tiếng nổ kinh thiên, sóng xung kích lan tỏa, khiến hang động rung chuyển dữ dội, những tảng đá lớn rơi xuống như mưa đá.
Minh Nhật bị đẩy lùi vài bước, nhưng ánh mắt vẫn sắc lạnh, không chút sợ hãi. Hắn nhận ra Hắc Ảnh Hổ Vương không chỉ mạnh về sức mạnh mà còn có khả năng hấp thụ linh khí từ hang động, khiến nó gần như bất tử.
"Thú vị," Minh Nhật cười lạnh, "nhưng ngươi vẫn không đủ tư cách cản ta!"
Hắn vận chuyển "Huyền Nhật Bá Kinh", linh khí trong cơ thể bùng nổ, hóa thành một cột sáng vàng rực, xuyên thủng trần hang, chiếu sáng cả khu vực. "Huyền Nhật Thần Nhãn" kích hoạt, từ đôi mắt hắn, hai tia sáng rực rỡ bắn ra, xuyên thủng không gian, nhắm thẳng vào đầu Hắc Ảnh Hổ Vương. Con thú gầm lên đau đớn, nhưng không lùi bước, há miệng phun ra một quả cầu hắc khí khổng lồ, mang theo sức mạnh hủy diệt, nhắm thẳng vào Minh Nhật.
Minh Nhật nhảy vọt lên, tránh đòn tấn công, đồng thời vung kiếm, chiêu "Thiên Địa Hủy Diệt Chưởng" bùng phát. Một bàn tay khổng lồ bằng linh khí vàng rực xuất hiện trên không trung, đập xuống với sức mạnh kinh hồn, nghiền nát quả cầu hắc khí và đè thẳng lên Hắc Ảnh Hổ Vương. Con thú gầm lên tuyệt vọng, thân thể bị ép xuống đất, máu tươi trào ra từ miệng, xương cốt vỡ vụn dưới áp lực khủng khiếp.
Nhưng ngay lúc đó, từ sâu trong hang, một tiếng rít lạnh lẽo vang lên, như tiếng cười của một thực thể vô hình. Minh Nhật dừng lại, ánh mắt sắc lạnh nhìn vào bóng tối. Hắn cảm nhận được một luồng khí tức mạnh mẽ hơn, vượt xa Hắc Ảnh Hổ Vương, như thể một kẻ nào đó đang quan sát trận chiến này từ đầu.
"Ngươi là ai?" Minh Nhật gầm lên, giọng nói vang vọng khắp hang động.
Không có tiếng đáp, chỉ có tiếng rít ngày càng gần. Đột nhiên, từ bóng tối, một bóng đen khổng lồ lao ra, nhanh như tia chớp, nhắm thẳng vào Minh Nhật. Hắn vung kiếm chặn lại, nhưng bóng đen biến mất ngay tức khắc, chỉ để lại một luồng gió lạnh lẽo quét qua. Minh Nhật nhíu mày, thần thức phóng ra, nhưng không phát hiện được gì ngoài cảm giác nguy hiểm ngày càng đậm.
"Hừ, trò vặt!" Hắn lạnh lùng nói, nhưng trong lòng biết rằng hang động này ẩn chứa bí mật lớn hơn nhiều so với tưởng tượng.
Hắn quay sang Tiểu Vũ, ra lệnh:
"Lui ra sau. Đừng để ta phải cứu ngươi thêm lần nữa."
Tiểu Vũ gật đầu, lùi lại, tim đập thình thịch. Minh Nhật bước tới, ánh mắt sắc lạnh, kiếm trong tay rung lên dữ dội, sẵn sàng cho trận chiến tiếp theo. Nhưng từ sâu trong hang, một giọng nói trầm thấp, đầy uy áp vang lên:
"Ngươi... là kẻ được chọn?"
Minh Nhật khựng lại, ánh mắt lóe lên tia sáng dữ dội. Hắn biết, bí mật thực sự của hang động này sắp được hé lộ, và một thử thách lớn hơn đang chờ đợi phía trước.