Đế Nhật Trùng Sinh Phá Thiên Vạn Giới

Chương 18: Giương Cung Bạt Kiếm



Trời trung tâm Huyền Linh Đại Lục âm u như mây đen giăng kín, những đám mây dày đặc cuộn trào như sóng biển, che khuất ánh mặt trời, khiến thung lũng trước cổng chính Liễu gia chìm trong sắc xám lạnh lẽo. Gió lạnh rít gào qua những khe đá, cuốn theo bụi đất khô khốc, như tiếng tru của tử thần vọng lại từ xa. Nơi đây giờ đã biến thành một pháo đài tử thần, tường thành cao trăm trượng của Liễu gia sừng sững như ngọn núi bất khả xâm phạm, phủ đầy phù văn xanh lam lấp lánh. Hàng ngàn tinh binh Ngưng Khí Cảnh của Liễu gia đứng thành hàng ngay ngắn, trường thương trong tay lấp lánh ánh thép lạnh, mũi thương phản chiếu ánh sáng mờ ảo như ngàn lưỡi dao tử thần. Trận pháp giăng kín như mạng nhện vô hình, linh khí trắng đục lượn lờ quanh tường thành, sẵn sàng bùng nổ bất cứ lúc nào.

Nửa lực lượng Diệp gia cũng đã tề tựu – năm trăm tinh binh mặc chiến giáp đen sì khắc hình hổ rít, khí thế hung lệ như đàn thú dữ, cùng ba trăm đệ tử nội môn cầm trường đao đỏ rực, ánh mắt lóe lên sát khí. Hai gia tộc hợp sức tạo thành một bức tường sống vững chãi, linh khí đen trắng hòa quyện, khiến không gian rung lên từng nhịp trầm đục, như nhịp tim của đất trời trước cơn bão lớn. Từ xa, hai bóng người chậm rãi bước tới giữa thung lũng – Minh Nhật và Tiểu Vũ – như hai ngọn gió đen trắng giao thoa. Linh khí bùng nổ quanh họ, mỗi bước chân khiến đất đá dưới chân nứt toác, bụi bay mù mịt, khí thế nghịch thiên làm không gian rung chuyển như muốn sụp đổ.

Trên tường thành, Liễu Vân Phong đứng hiên ngang, chiến giáp xanh lam khắc phù văn lấp lánh dưới ánh sáng mờ nhạt, đôi mắt sắc lạnh như độc xà ẩn trong bóng tối, tay nắm chặt hộp gỗ chứa “Huyền Xà Hổ Hồn” nhưng chưa mở, như giữ chặt con át chủ bài đến phút cuối. Bên cạnh lão, Liễu Thanh Nhi cầm “Huyền Ngọc Bảo Kính”, khuôn mặt xinh đẹp giờ trắng bệch như tro tàn, đôi môi mím chặt, ánh mắt kiêu ngạo xen lẫn lo lắng thoáng qua như ngọn gió lướt qua mặt hồ. Diệp Thiên Hùng đứng phía sau, chiến giáp đen sì rung lên nhè nhẹ, bàn tay to lớn đặt trên “Huyết Sát Tàn Đao”, sát khí tỏa ra như yêu thú đang rình mồi. Diệp Thiên Long đứng cạnh, “Huyết Lôi Roi” đỏ rực trong tay rung động, ánh mắt oán độc như muốn xé nát kẻ thù ngay lập tức. Hắc Phong Tôn Giả ẩn mình trong bóng tối sau tường thành, đôi mắt đỏ như máu lóe sáng giữa màn sương, tay cầm lọ “Hắc Phong Huyết Độc”, nụ cười quỷ dị ẩn giấu âm mưu chết chóc.

Minh Nhật dừng bước trước cổng chính, cách tường thành năm mươi trượng, linh khí đen kịt lượn lờ quanh người như tàn hồn địa ngục, “Huyết Nhật Kiếm” trong tay lóe lên ánh sáng đỏ thẫm như máu khô, phản chiếu sát khí ngút trời. Hắn quét mắt qua hai gia tộc, ánh mắt sắc lạnh nhưng bình tĩnh như mặt hồ sâu thẳm, không chút dao động trước khí thế kinh người của đối thủ. Giọng hắn trầm thấp nhưng vang vọng như tiếng chuông từ cửu thiên, át cả tiếng gió rít trong thung lũng.

“Liễu gia, Diệp gia, ba năm trước các ngươi giẫm ta xuống bùn đen, nhục mạ ta là phế vật, đuổi ta như chó hoang. Hôm nay, ta đứng đây để xem các ngươi còn gì ngoài cái miệng lớn lối!”

Tiểu Vũ đứng bên cạnh, linh khí trắng bạc bùng lên như sương mù lạnh giá, “Nguyệt Hồn Liên” trên cổ lóe sáng nhè nhẹ, ánh mắt sắc bén như lưỡi dao vừa rời vỏ, mái tóc đen bay trong gió lạnh. Giọng nàng nhỏ nhưng sắc lạnh, mang theo ý chí kiên định của một chiến binh trẻ tuổi.

“Liễu Thanh Nhi, Diệp Thiên Long, các ngươi từng cười nhạo sư phụ, giờ nhìn xem ai mới là phế vật? Ta sẽ khiến các ngươi quỳ xuống xin tha, như chó cụp đuôi trước mặt chúng ta!”

Liễu Thanh Nhi bước lên, tay cầm Huyền Ngọc Bảo Kính, cười khẩy, giọng cao vút nhưng thoáng run, như cố che giấu nỗi sợ hãi đang dâng lên trong lòng.

“Nguyễn Minh Nhật, ngươi vẫn là cái thứ rác rưởi quỳ dưới chân ta ba năm trước! Ngày đó ta từ hôn ngươi, nhổ nước bọt vào mặt ngươi, ngươi chỉ biết khóc lóc như chó hoang! Giờ ngươi dám đến đây, ta sẽ khiến ngươi quỳ lần nữa, để thiên hạ thấy ngươi mãi là phế vật!”

Diệp Thiên Long cười lớn, “Huyết Lôi Roi” vung lên, linh khí đỏ rực bùng nổ như ngọn lửa địa ngục, giọng đầy khinh miệt vang lên giữa thung lũng.

“Ngươi nhớ không, Minh Nhật? Ba năm trước ta dùng roi này đánh ngươi đến máu thịt lẫn lộn, ngươi cầu xin ta tha mạng, khóc lóc như một con chó đói! Giờ ngươi mang theo một con nhóc, nghĩ mình có thể lật trời sao? Ta sẽ đánh gãy chân ngươi, moi tim con nhóc đó trước mặt ngươi!”

Liễu Vân Phong hừ lạnh, ánh mắt sắc lạnh quét xuống từ trên cao, giọng trầm như gió rít qua khe núi, mang theo sự kiêu ngạo của một gia chủ nghìn năm cơ nghiệp.

“Ngươi phá Tần gia thì đã sao? Liễu gia ta có nghìn năm cơ nghiệp, hôm nay ngươi đến đây là tự tìm đường chết! Các ngươi chỉ là hai con chó hoang, dám sủa trước mặt liên minh Liễu - Diệp sao nổi?”

Minh Nhật đứng yên, ánh mắt không chút dao động, nụ cười nhếch môi thoáng qua như lưỡi dao lạnh lẽo. Giọng hắn bình tĩnh như nước chảy qua đá, nhưng mỗi chữ như lưỡi dao đâm thẳng vào lòng kiêu hãnh của hai gia tộc.

“Liễu Thanh Nhi, ngươi từ hôn ta, nhổ nước bọt vào ta, nhưng giờ ngươi đứng sau chiến giáp của cha ngươi, run rẩy như gà con trước bão. Diệp Thiên Long, roi của ngươi đánh ta ba năm trước, nhưng giờ tay ngươi cầm roi còn run hơn cả lúc ta quỳ. Liễu Vân Phong, nghìn năm cơ nghiệp của ngươi chỉ là cái vỏ rỗng, Tần gia cũng từng lớn lối như vậy, giờ máu họ đã khô dưới chân ta. Các ngươi muốn khích ta? Đáng tiếc, ta không phải kẻ bị lời nói rẻ tiền làm dao động!”

Tiểu Vũ bước lên một bước, linh khí trắng bạc bùng nổ dữ dội hơn, ánh mắt lạnh lẽo quét qua Liễu Thanh Nhi và Diệp Thiên Long, giọng trong trẻo nhưng sắc bén như gió cắt qua băng đá.

“Liễu Thanh Nhi, ngươi tự xưng là thiên chi kiêu nữ, nhưng chỉ biết núp sau trận pháp và cha ngươi, miệng thì lớn nhưng lòng thì hèn! Diệp Thiên Long, ngươi khoe roi đánh sư phụ, nhưng giờ nhìn ngươi đi, mặt trắng bệch như xác chết, roi trong tay chỉ là đồ chơi của kẻ yếu! Các ngươi dám nhục mạ sư phụ ta, ta sẽ khiến các ngươi nếm mùi nhục nhã gấp trăm lần!”

Liễu Thanh Nhi nghiến răng, khuôn mặt đỏ bừng vì tức giận, tay giơ “Huyền Ngọc Bảo Kính” lên cao, nhưng chưa kích hoạt, giọng run run như cố giữ vẻ kiêu ngạo.

“Con nhóc, ngươi dám nói ta hèn? Ta sẽ cho ngươi thấy Huyền Ngọc Bảo Kính của ta khiến sư phụ ngươi tự moi tim mình ra thế nào!”

Diệp Thiên Long gầm lên, “Huyết Lôi Roi” vung mạnh, linh khí đỏ rực lao tới nhưng dừng lại giữa không trung như một lời đe dọa, giọng đầy oán độc vang vọng.

“Con nhóc, ta sẽ đánh gãy chân ngươi trước, để Minh Nhật nhìn ngươi chết từ từ!”

Minh Nhật cười nhạt, “Huyết Nhật Kiếm” giơ lên, linh khí đen kịt hóa thành một vòng xoáy nhỏ nhưng mang khí tức hủy diệt, ánh sáng đỏ thẫm từ lưỡi kiếm phản chiếu lên khuôn mặt lạnh lẽo của hắn. Giọng hắn trầm nhưng đầy bá khí, như lời tuyên chiến từ địa ngục.

“Các ngươi muốn thị uy? Ta cho các ngươi thấy thế nào là tuyệt vọng! Tần gia từng giăng trận nghìn người, giờ chỉ còn đống tro tàn. Liễu gia, Diệp gia, các ngươi chuẩn bị kỹ chưa?”

Liễu Vân Phong vung tay, hàng ngàn tinh binh Liễu gia giương trường thương, linh khí hội tụ thành một bức tường sáng trắng chói mắt, phía sau là “Huyền Phong Sát Trận” đã sẵn sàng nhưng chưa kích hoạt, như con thú dữ rình mồi trong bóng tối. Lão trầm giọng, ánh mắt lóe lên tia âm độc.

“Ngươi muốn thấy? Liễu gia ta có nghìn tinh binh, trận pháp đã giăng, ngươi dù mạnh cũng chỉ là Nguyên Thần Cảnh, hôm nay là ngày chết của ngươi!”

Diệp Thiên Hùng bước lên, năm trăm tinh binh Diệp gia xếp thành hình hổ rít, linh khí đen sì bùng lên như ngọn gió tử thần, phía sau là ba trăm đệ tử nội môn giơ trường đao, ánh mắt lóe sát khí. Hắn gầm lên, giọng như sấm rền giữa trời cao.

“Diệp gia ta mang nửa lực lượng đến đây, đủ để nghiền nát ngươi thành bụi! Ngươi muốn đấu, ta cho ngươi thấy thế nào là liên minh bất khả chiến bại!”

Hắc Phong Tôn Giả từ bóng tối bước ra, thân hình gầy guộc ẩn dưới áo choàng đen, đôi mắt đỏ như máu lóe sáng, tay cầm lọ “Hắc Phong Huyết Độc” rung lên nhè nhẹ. Giọng hắn khàn khàn như gió rít qua khe đá, mang theo sự tự tin của kẻ từng sống trong bóng tối.

“Ta là Hắc Phong Tôn Giả, Hóa Thần Cảnh sơ kỳ, đến đây xem ngươi chết thế nào, tiểu tử! Độc của ta sẽ khiến ngươi tan thành vũng máu!”

Minh Nhật quét mắt qua từng người, ánh mắt bình tĩnh như mặt hồ trước cơn bão, nhưng sát khí ngút trời từ cơ thể hắn bùng nổ, khiến đất đá dưới chân rung lên từng nhịp. Hắn giơ tay, “Huyền Hồn Lư” bay lên không trung, khói đen ngưng tụ thành bóng dáng mờ ảo của “Huyền Long Tàn Hồn”, tiếng gầm trầm thấp vang vọng giữa trời cao, nhưng chưa lao tới, như một lời cảnh báo lạnh lẽo. Hắn cười lạnh, giọng vang vọng như sấm sét giữa thung lũng.

“Hắc Phong Tôn Giả? Độc của ngươi có mạnh bằng máu Hắc Giao ta từng uống không? Liễu gia nghìn tinh binh, Diệp gia nửa lực lượng, các ngươi nghĩ số đông là đủ? Ta từng một mình phá tan Huyền Thiên Thần Trận của Thiên Giới, nghìn người này chỉ là cát bụi trước mắt ta!”

Tiểu Vũ vung tay, linh khí trắng bạc hóa thành một cơn lốc nhỏ xoáy quanh nàng, “Nguyệt Hồn Liên” lóe sáng như ánh trăng giữa màn sương, ánh mắt sắc lạnh nhìn Hắc Phong Tôn Giả. Giọng nàng trong trẻo nhưng đầy khinh miệt, như ngọn gió băng giá thổi qua kẻ thù.

“Ngươi là Hóa Thần Cảnh? Sư phụ ta từng giết thần ma như giết gà, ngươi chỉ là con chuột núp trong bóng tối! Liễu gia, Diệp gia, các ngươi giăng trận thì đã sao? Ta và sư phụ sẽ khiến các ngươi quỳ trong biển máu!”

Liễu Vân Phong nghiến răng, tay nắm chặt hộp gỗ nhưng chưa mở, ánh mắt lóe lên tia âm trầm như đang chờ thời cơ. Diệp Thiên Hùng siết chặt “Huyết Sát Tàn Đao”, sát khí bùng nổ nhưng chưa ra tay, khuôn mặt lạnh lẽo như đá. Hắc Phong Tôn Giả cười khàn, lọ độc trong tay rung lên, nhưng vẫn giữ im lặng, đôi mắt đỏ rực sáng như ngọn lửa ma quái. Hai bên giương cung bạt kiếm, không khí căng thẳng như dây đàn sắp đứt, sát khí từ hai phía hòa quyện, khiến đất trời rung chuyển nhè nhẹ.

Minh Nhật bước lên một bước, “Huyết Nhật Kiếm” chỉ thẳng vào Liễu Vân Phong, giọng trầm nhưng đầy bá khí, như lời tuyên án từ cửu u vọng lên.

“Các ngươi sỉ nhục ta, khích ta, nhưng ta không cần tức giận để thắng. Liễu gia, Diệp gia, ta cho các ngươi một cơ hội cuối: quỳ xuống xin tha, hoặc chết trong tay ta!”

Liễu Thanh Nhi hét lớn, giọng run rẩy nhưng vẫn giữ vẻ kiêu ngạo, tay giơ “Huyền Ngọc Bảo Kính” như muốn ra tay ngay tức khắc.

“Ngươi mơ đi, phế vật! Liễu gia ta thà chết không quỳ!”

Diệp Thiên Long gầm lên, “Huyết Lôi Roi” rung lên dữ dội, linh khí đỏ rực bùng cháy như ngọn lửa địa ngục.

“Ta sẽ đánh ngươi quỳ trước, Minh Nhật!”

Minh Nhật cười nhạt, ánh mắt sắc lạnh quét qua hai gia tộc, giọng vang vọng như lời tuyên án tử thần từ địa ngục, mang theo khí thế bất khuất của một chiến thần.

“Vậy thì tốt! Ngày mai, máu các ngươi sẽ nhuộm đỏ thung lũng này!”

Thung lũng chìm trong im lặng chết chóc, chỉ còn tiếng gió rít gào và sát khí ngút trời từ hai phía. Liễu gia và Diệp gia giăng trận, lá bài tẩy vẫn giấu kín, chờ ngày bùng nổ như ngọn lửa thiêu đốt tất cả. Minh Nhật và Tiểu Vũ đứng yên, khí thế bất khuất như ngọn núi sừng sững giữa phong ba, sẵn sàng cho trận chiến kinh thiên sắp tới, nơi máu và lửa sẽ định đoạt kẻ sống người chết.

"Đạo hữu nào yêu thích trận chiến khốc liệt này, muốn xuất hiện trong truyện hoặc muốn nhân vật của mình trở thành cường giả đối đầu Huyền Nhật Đại Đế, hãy ủng hộ tác giả một chén trà đá để chương mới ra nhanh hơn!"

💰 STK: 0721000637501

🏦 Vietcombank – Nguyen Minh Nhat

🌍 Paypal: paypal.me/nhatnguyenminh94

🔥 Cảm ơn các đạo hữu đã đồng hành cùng ta trên con đường tiên hiệp đầy gian nan này. Mỗi chén trà đá là một nguồn động lực lớn lao, giúp ta viết nên những trận chiến kinh thiên động địa. Hẹn gặp lại ở chương sau, nơi máu và lửa sẽ bùng nổ dữ dội hơn!


Bạn đang đọc truyện trên truyencom.com