Huyền Linh Đại Lục như chìm trong một màn sương mờ ảo, dày đặc sát khí và lo âu, từ vùng đông nam hoang tàn nơi Tần gia từng ngự trị với những ngọn núi nhuốm máu, đến trung tâm đại lục trù phú, nơi Liễu gia và Diệp gia tọa lạc giữa những cánh đồng linh thảo xanh mướt và thành trì đá trắng nguy nga. Tin tức về Nguyễn Minh Nhật – kẻ phá hủy Tần gia, uy hiếp vương triều họ Vương bằng khí thế nghịch thiên – đã biến thành cơn ác mộng treo lơ lửng trên đầu hai gia tộc này, như bóng ma tử thần lặng lẽ giương lưỡi hái trong đêm đen. Trong khi Minh Nhật và Tiểu Vũ ẩn mình trong bóng tối sâu thẳm của Huyền Linh Sơn Mạch, Liễu gia và Diệp gia không chỉ liên thủ mà còn âm thầm chuẩn bị những lá bài tẩy kinh người, quyết biến trận chiến sắp tới thành nấm mồ chôn vùi hai sư đồ. Nhưng trong hang động lạnh lẽo, Minh Nhật cũng đang dệt nên một tấm lưới chết chóc, từng sợi tơ sắc bén được giăng ra, chờ ngày nhuộm đỏ máu kẻ thù.
Tại Liễu gia, đại điện nguy nga giờ như một chiến trường thu nhỏ, không còn ánh sáng rực rỡ từ những viên dạ minh châu treo trên trần cao chạm khắc rồng phượng, mà thay vào đó là bóng tối mờ ảo từ những ngọn đèn dầu lập lòe, tỏa ra mùi dầu cháy nồng nặc hòa với hơi thở căng thẳng của đám người bên trong. Liễu Vân Phong – Liễu gia chủ – ngồi trên chiếc ghế cao chạm khắc hình phượng hoàng, trường bào tím thêu phượng rực rỡ giờ được thay bằng chiến giáp xanh lam lạnh lẽo khắc đầy phù văn cổ xưa, lấp lánh ánh sáng xanh nhạt như băng giá. Đôi mắt lão sắc lạnh như lưỡi dao ẩn trong vỏ, quét qua đám trưởng lão đang cúi đầu run rẩy, như muốn xuyên thủng tâm can từng kẻ trước mặt. Trên chiếc bàn ngọc trắng trước lão, một chiếc hộp gỗ cổ xưa nằm im lìm, bề mặt khắc những hoa văn kỳ dị, tỏa ra khí tức âm trầm như tiếng rên rỉ từ địa ngục vọng lên, khiến không gian trong đại điện rung lên từng nhịp yếu ớt. Liễu Thanh Nhi đứng bên cạnh, khuôn mặt xinh đẹp giờ cứng đờ, đôi tay nắm chặt một chiếc gương nhỏ bằng ngọc bích – “Huyền Ngọc Bảo Kính” – ánh mắt thoáng qua tia kiêu ngạo xen lẫn lo lắng, như ngọn lửa sắp tắt dưới cơn gió lạnh.
Liễu Vân Phong gõ nhẹ lên hộp gỗ, tiếng gõ khô khốc vang lên giữa không gian tĩnh lặng, giọng trầm như tiếng gió rít qua khe núi, mang theo sát khí lạnh lẽo khiến cả đại điện như đông cứng.
“Tần gia tan nát vì khinh địch, chúng ta không được phạm sai lầm đó! Nguyễn Minh Nhật không phải kẻ tầm thường, ta đã chuẩn bị một thứ mà ngay cả Vương Chinh cũng phải kiêng dè!”
Một trưởng lão già nua, tóc trắng như sương phủ đầu, đôi tay gầy guộc run rẩy chống lên bàn ngọc, lên tiếng, giọng khàn khàn như ngọn gió sắp tắt giữa rừng sâu.
“Gia chủ, tiểu tử đó chỉ là Nguyên Thần Cảnh trung kỳ, dù mạnh cũng không thể đấu lại liên minh của chúng ta… nhưng ngài nói vậy, là có ý gì?”
Liễu Vân Phong cười lạnh, khóe môi nhếch lên như lưỡi dao sắc, tay chậm rãi mở hộp gỗ. Một luồng khí đen kịt bùng lên như sóng thần, hóa thành bóng dáng mờ ảo của một con yêu thú khổng lồ – đầu rắn dữ tợn với đôi mắt đỏ rực như máu, thân hổ phủ vảy đen bóng loáng, đôi cánh rách nát rũ xuống như vừa thoát ra từ chiến trường ngàn năm. Không gian trong đại điện rung chuyển, tiếng gầm trầm thấp từ bóng yêu vang vọng như lời nguyền rủa từ cửu u, khiến đám trưởng lão lùi lại vài bước, ánh mắt kinh hãi xen lẫn kính nể. Lão trầm giọng, từng chữ như đinh đóng vào lòng kẻ nghe.
“Đây là ‘Huyền Xà Hổ Hồn’, tàn hồn của yêu vương Hóa Thần Cảnh trung kỳ, tổ tiên Liễu gia phong ấn trăm năm trước trong bí cảnh gia tộc. Ta đã dùng máu của năm mươi đệ tử Ngưng Khí Cảnh để kích hoạt nó. Khi tiểu tử đó đến, nó sẽ nuốt chửng linh hồn hắn, để lại thân xác tan nát giữa đại điện này!”
Liễu Thanh Nhi giật mình, đôi tay run lên khiến chiếc gương ngọc suýt rơi, ánh mắt thoáng qua tia kinh hãi trước khí tức tử thần của Huyền Xà Hổ Hồn, nhưng lập tức cười lạnh, tay vuốt nhẹ chiếc gương, giọng sắc lạnh như băng giá, cố che giấu nỗi sợ hãi trong lòng.
“Phụ thân, nếu đã có Huyền Xà Hổ Hồn, ta sẽ dùng ‘Huyền Ngọc Bảo Kính’ để nhốt hắn vào ảo cảnh, để hắn tự giết chính mình trước khi yêu hồn ra tay! Một phế vật từng quỳ dưới chân ta, ta sẽ khiến hắn chết trong tuyệt vọng!”
Liễu Vân Phong gật đầu, ánh mắt lóe lên tia âm độc như độc xà ẩn trong bóng tối, khóe môi nhếch lên thành một nụ cười tàn nhẫn.
“Tốt! Ngoài ra, ta đã bố trí ‘Huyền Phong Sát Trận’ quanh gia tộc, mượn từ Bạch Hạc Trận Tông. Trận này dùng linh khí gió hóa thành hàng ngàn lưỡi dao vô hình, kết hợp với Huyền Xà Hổ Hồn, tiểu tử đó dù có ba đầu sáu tay cũng đừng hòng thoát!”
Cách đó trăm dặm, tại Diệp gia, không khí nặng nề như mây đen giăng kín bầu trời, những ngọn gió lạnh thổi qua thành trì đá đen của gia tộc mang theo tiếng rít như tiếng quỷ tru trong đêm. Diệp Thiên Hùng – Diệp gia chủ – đứng giữa đại sảnh rộng lớn, chiến giáp đen sì khắc hình hổ rít giờ lấp lánh ánh sáng đỏ thẫm, như được nhuộm bằng máu tươi của hàng trăm kẻ thù, tỏa ra khí tức tử thần khiến không gian rung lên từng nhịp trầm đục. Trước mặt lão là một bàn thờ nhỏ bằng đá lạnh, trên đó đặt một thanh trường đao gãy – lưỡi đao loang lổ vết máu khô, tỏa ra sát khí kinh người như vừa chém xuống từ chiến trường ngàn năm. Diệp Thiên Long đứng bên cạnh, tay nắm chặt “Huyết Lôi Roi” – cây roi đỏ rực như máu, từng sợi dây roi rung lên nhè nhẹ, phát ra tiếng sấm nhỏ như muốn xé tan không gian, ánh mắt oán độc như muốn nuốt chửng kẻ thù. Hắc Phong Tôn Giả – tán tu Hóa Thần Cảnh sơ kỳ – ngồi trên một chiếc ghế gỗ cũ kỹ, đôi mắt đỏ như máu lóe lên tia sáng quỷ dị, tay cầm một chiếc lọ nhỏ chứa chất lỏng đen kịt, bốc lên mùi tanh hắc khiến không khí trong đại sảnh như đặc quánh lại.
Diệp Thiên Hùng gầm lên, giọng như sấm rền giữa chiến trường ngàn năm, mang theo khí thế của một chiến tướng bất bại.
“Tần gia là bài học máu, chúng ta không chỉ giết tiểu tử đó, mà còn khiến hắn tan xương nát thịt! Liễu gia có trận pháp, ta có thứ này!”
Hắn chỉ tay vào thanh trường đao gãy, ánh mắt lóe lên tia điên cuồng, bàn tay nắm chặt thành quyền đến mức khớp xương trắng bệch.
“Đây là ‘Huyết Sát Tàn Đao’, bảo vật tổ tiên Diệp gia dùng để chém chết yêu vương Hắc Giao trăm năm trước. Ta đã dùng máu của ba mươi tinh binh Ngưng Khí Cảnh để kích hoạt tàn hồn trong đao. Một đòn của nó hóa thành luồng đao khí đỏ rực như máu, đủ để đánh nát linh hồn Nguyên Thần Cảnh, dù hắn có mạnh đến đâu cũng phải chết dưới lưỡi đao này!”
Hắc Phong Tôn Giả cười khàn, giọng như gió rít qua khe đá, mang theo sự âm trầm của kẻ từng sống trong bóng tối Huyền Linh Sơn Mạch hàng trăm năm, tay lắc nhẹ chiếc lọ đen, chất lỏng bên trong dao động như sóng nước tử thần.
“Đao của ngươi mạnh, nhưng ta có ‘Hắc Phong Huyết Độc’, luyện từ máu Hắc Giao và độc hoa Ngũ Sắc trong bí cảnh phía bắc. Một giọt hóa thành làn sương đen kịt, đủ để biến tiểu tử đó thành vũng máu trong năm hơi thở. Diệp gia chủ, ngươi yên tâm, ta sẽ khiến hắn chết không toàn thây!”
Diệp Thiên Long nghiến răng, đôi tay siết chặt Huyết Lôi Roi đến mức móng tay đâm vào da thịt rỉ máu, giọng run rẩy nhưng đầy sát khí, như tiếng gầm của dã thú bị thương.
“Ta sẽ dùng Huyết Lôi Roi đánh hắn quỳ xuống, để hắn nếm lại nỗi nhục ba năm trước! Một roi của ta sẽ khiến hắn gào thét trong đau đớn!”
Diệp Thiên Hùng liếc con trai, ánh mắt lạnh lẽo như băng giá, giọng trầm như tiếng sóng vỗ vào đá ngàn năm, mang theo sự nghiêm khắc của một gia chủ không khoan nhượng.
“Ngươi chỉ là Ngưng Khí Cảnh, đừng làm loạn! Ta giao cho ngươi ‘Huyết Sát Hồn Châm’, năm cây châm thấm độc Hắc Giao, mỗi cây lóe lên ánh sáng đỏ thẫm, đủ để xuyên thủng linh khí phòng ngự của hắn. Đừng để ta thất vọng, Thiên Long!”
Trong khi Liễu gia và Diệp gia âm thầm chuẩn bị những lá bài tẩy kinh người, tại hang động sâu thẳm trong Huyền Linh Sơn Mạch, Minh Nhật và Tiểu Vũ cũng đang dệt nên một tấm lưới chết chóc khác, từng sợi tơ sắc bén được giăng ra trong bóng tối lạnh lẽo. Hang động tối tăm giờ sáng rực bởi ánh sáng mờ ảo từ những viên linh thạch thượng phẩm xếp thành vòng tròn quanh hai người, mỗi viên tỏa ra linh khí xanh nhạt như ngọn lửa ma trơi lập lòe trong đêm đen. Những bức tường đá ẩm ướt phủ rêu xanh lấp lánh phản chiếu ánh sáng, tạo nên một không gian huyền bí như động phủ của thần ma thượng cổ. Minh Nhật đứng giữa trung tâm, linh khí đen kịt lượn lờ quanh cơ thể như tàn hồn từ địa ngục, ánh mắt sắc lạnh như lưỡi kiếm xuyên thủng bóng tối, khuôn mặt góc cạnh nhuốm máu khô từ trận chiến trước giờ thêm phần dữ tợn. Trước mặt hắn là một chiếc bàn đá thô ráp, trên đó đặt ba món linh bảo từ Tần gia – kiếm gãy, áo giáp rạn, ngọc kỳ lạ – cùng một đống linh dược tỏa hương ngát, từ Huyết Linh Thảo đỏ rực như máu đến Nguyệt Hoa Quả lấp lánh ánh bạc, như những bảo vật từ cửu thiên rơi xuống trần gian.
Hắn nhếch môi, nụ cười lạnh lẽo như gió đông thổi qua cánh rừng chết, giọng trầm như tiếng vọng từ vực sâu, mang theo sát khí ngút trời khiến không gian trong hang rung lên nhè nhẹ.
“Liễu gia và Diệp gia chắc chắn đang liên thủ, nhưng chúng không biết ta đã chuẩn bị thứ gì. Tần gia là bước đầu, giờ là lúc khiến hai lũ rác rưởi này nếm mùi địa ngục!”
Hắn vung tay, không dùng Huyền Nhật Đỉnh mà lấy ra một chiếc lư hương nhỏ bằng đồng xanh – “Huyền Hồn Lư”, bảo vật từ kiếp trước, từng giúp hắn luyện hóa tàn hồn thần ma để tăng sức mạnh trong những trận chiến kinh thiên. Thân lư khắc đầy ký tự cổ xưa loang lổ vết thời gian, tỏa ra khí tức âm u như tiếng rên rỉ của linh hồn bị giam cầm. Hắn ném vào lư hương một viên yêu đan Hắc Giao cấp năm – viên đan tròn như ngọc đen, lấp lánh ánh sáng đỏ thẫm – cùng mười lá Huyết Linh Thảo đỏ rực như máu tươi, linh khí đen kịt từ tay hắn hóa thành ngọn lửa âm u, bùng lên như ngọn gió địa ngục cuốn quanh lư hương. Một luồng khói đen bay ra, ngưng tụ thành bóng dáng mờ ảo của một con rồng đen – “Huyền Long Tàn Hồn” – thân phủ vảy đen bóng, đôi mắt đỏ rực như hai ngọn lửa tử thần, tiếng gầm trầm thấp vang lên khiến hang động rung chuyển, bụi đá rơi lả tả từ trần hang. Dù không mạnh bằng yêu vương, nhưng nó đủ để tăng sát thương linh khí của hắn lên gấp đôi, như con rồng bị giam cầm sắp phá xích mà ra. Hắn cười lạnh, ánh mắt lóe lên tia điên cuồng, như chiến thần nhìn thấy chiến trường sắp nhuộm máu.
“Đây là lá bài tẩy của ta, Liễu gia, Diệp gia, các ngươi chờ mà xem!”
Hắn quay sang Tiểu Vũ, cô bé đang khoanh chân tu luyện trên một phiến đá lạnh lẽo, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng như hoa đào nở, linh khí trắng bạc lượn lờ quanh cơ thể như sương mù buổi sớm phủ lên mái tóc đen dài rối bời, nhưng hơi thở vẫn còn bất ổn từ lần bức phá bằng Huyền Nguyên Đan, từng nhịp phập phồng như ngọn gió sắp tắt. Hắn vung tay, lấy ra một viên linh thạch thượng phẩm khắc phù văn – “Ngưng Linh Thạch” – bề mặt lấp lánh ánh sáng xanh nhạt, thấm linh khí đen kịt từ lòng bàn tay hắn vào, rồi đặt nhẹ lên trán Tiểu Vũ. Linh khí trắng bạc quanh nàng lập tức ổn định, như dòng suối bạc chảy đều giữa hang động, kinh mạch rung lên nhè nhẹ rồi dần đều đặn, khuôn mặt cô bé giãn ra, đôi mắt hé mở lấp lánh ánh sáng kiên định. Hắn trầm giọng, mang theo uy nghiêm của một vị sư phụ từng đứng trên đỉnh thiên địa.
“Nguyên Thần Cảnh sơ kỳ của ngươi đã ổn, nhưng chưa đủ để đấu Hóa Thần Cảnh. Ta sẽ cho ngươi thứ này!”
Hắn lấy ra một chiếc vòng cổ từ Tần gia – một món linh bảo rỉ sét, bề mặt loang lổ vết thời gian, nhưng khi linh khí đen kịt từ tay hắn thấm vào, nó lóe lên ánh sáng bạc rực rỡ, như ánh trăng rằm xuyên qua bóng tối – “Nguyệt Hồn Liên”. Chiếc vòng rung lên nhè nhẹ, tỏa ra linh khí mềm mại như sương, có thể phóng ra một luồng linh khí phòng ngự chặn đòn Hóa Thần Cảnh sơ kỳ một lần. Hắn đeo lên cổ Tiểu Vũ, động tác nhẹ nhàng nhưng ánh mắt nghiêm khắc như ngọn núi đè xuống, giọng như tiếng vọng từ thượng cổ, mang theo sự cẩn trọng của kẻ từng bước qua núi xương sông máu.
“Đây là bảo mệnh cho ngươi, dùng khi nguy cấp! Liễu gia và Diệp gia không phải Tần gia, chúng sẽ không cho ngươi cơ hội thứ hai!”
Tiếp theo, hắn cầm thanh kiếm gãy từ Tần gia, lưỡi kiếm loang lổ vết nứt như vừa chém qua ngàn trận chiến, nhưng khi hắn đặt nó vào Huyền Hồn Lư, ngọn lửa âm u bùng lên, hòa cùng vài giọt máu đỏ thẫm từ ngón tay hắn, thanh kiếm rung lên dữ dội. Những vết nứt khép lại, lưỡi kiếm chuyển thành màu đỏ thẫm như máu tươi, tỏa ra khí tức hủy diệt từ kiếp trước – “Huyết Nhật Kiếm”. Hắn vung kiếm, một luồng kiếm khí đen kịt chém ra, hóa thành vầng mặt trời đỏ rực nhỏ bé nhưng mang theo sức mạnh thiêu đốt linh hồn, cắt đôi phiến đá trong hang động như cắt đậu hũ, tiếng nổ vang lên khô khốc, bụi đá bay mù mịt như mưa. Hắn nhếch môi, ánh mắt sắc lạnh như lưỡi dao vừa rút ra từ máu tươi, giọng trầm vang như sấm sét giữa trời cao.
“Liễu gia, Diệp gia, các ngươi có trận pháp, ta có kiếm này! Trận chiến tới, ta sẽ khiến các ngươi máu chảy thành sông, xương chất thành núi!”
Tiểu Vũ đứng dậy, linh khí trắng bạc bùng lên như ngọn gió lạnh thổi qua cánh rừng băng giá, tay đeo Nguyệt Hồn Liên lấp lánh ánh bạc, khuôn mặt nhỏ nhắn giờ lạnh lẽo như băng tuyết, ánh mắt sắc lạnh như mũi kiếm rời vỏ. Nàng nắm chặt tay, đôi bàn tay nhỏ bé run lên vì sát khí, giọng nhỏ nhưng mang theo ý chí ngút trời, như tiếng gió rít qua lưỡi dao tử thần.
“Sư phụ, ta sẽ khiến Liễu Thanh Nhi và Diệp Thiên Long quỳ xuống, trả lại mối nhục ba năm trước! Ta muốn ả Liễu Thanh Nhi nếm mùi tuyệt vọng!”
Minh Nhật gật đầu, ánh mắt lóe lên tia sáng điên cuồng, như ngọn lửa bất diệt giữa bóng tối vô tận, giọng vang vọng như sấm sét giữa hang động lạnh lẽo, mang theo khí thế của một vị đại đế từng khiến thần ma cúi đầu.
“Tốt! Chúng ta sẽ khiến Huyền Linh Đại Lục biết, Nguyễn Minh Nhật không chỉ phá Tần gia, mà còn giẫm nát Liễu gia và Diệp gia dưới chân! Hai gia tộc này sẽ là bước tiếp theo để ta khắc tên lên trời cao!”
Hang động rung lên nhè nhẹ, linh khí từ hai người hòa quyện như âm dương giao thoa, linh khí đen kịt của Minh Nhật như ngọn lửa địa ngục cuốn quanh linh khí trắng bạc của Tiểu Vũ như sương mù băng giá, tạo nên một luồng sức mạnh kinh thiên khiến không gian trong hang như bị bóp méo. Ngoài kia, Liễu gia giăng lưới tử thần với Huyền Xà Hổ Hồn và Huyền Phong Sát Trận, Diệp gia chuẩn bị Huyết Sát Tàn Đao và Hắc Phong Huyết Độc, nhưng trong bóng tối Huyền Linh Sơn Mạch, Minh Nhật đã sẵn sàng với Huyền Long Tàn Hồn và Huyết Nhật Kiếm, như một con rồng bị thương nhưng vẫn sẵn sàng tung móng vuốt xé tan kẻ thù. Trận chiến sắp tới không chỉ là cuộc đối đầu giữa hai sư đồ và hai gia tộc, mà là lời tuyên chiến của Nguyễn Minh Nhật với cả Huyền Linh Đại Lục, nơi máu và lửa sẽ bùng nổ dữ dội hơn bao giờ hết.
"Đạo hữu nào yêu thích trận chiến khốc liệt này, muốn xuất hiện trong truyện hoặc muốn nhân vật của mình trở thành cường giả đối đầu Huyền Nhật Đại Đế, hãy ủng hộ tác giả một chén trà đá để chương mới ra nhanh hơn!"
💰 STK: 0721000637501
🏦 Vietcombank – Nguyen Minh Nhat
🌍 Paypal: paypal.me/nhatnguyenminh94
🔥 Cảm ơn các đạo hữu đã đồng hành cùng ta trên con đường tiên hiệp đầy gian nan này. Mỗi chén trà đá là một nguồn động lực lớn lao, giúp ta viết nên những trận chiến kinh thiên động địa. Hẹn gặp lại ở chương sau, nơi máu và lửa sẽ bùng nổ dữ dội hơn!