Dâu Quỷ Nhà Hội Đồng

Chương 8: Vạch Mặt



Ánh trăng rọi xuống cái sân lát gạch tàu trước nhà Bá Hộ Lợi, nơi đêm nay không chỉ có tiệc rượu mà còn có vở cải lương đặc biệt, món quà mà Bạch Linh xin phép dâng tặng quan khách. Gọi là món quà, nhưng thật ra là một màn mở màn của sự thật bị che giấu bao lâu nay…

Cô đứng giữa sân, áo dài trắng thướt tha, tóc chải mượt, tay cầm cây quạt giấy, miệng cười nhẹ như không.

— Thưa bà con, hôm nay Bạch Linh xin mạn phép dâng một vở cải lương do chính tay mình soạn. Câu chuyện… cũng bình thường thôi, về một thuở nghiệt duyên…

Tiếng đàn bầu ngân lên, réo rắt. Tấm màn trắng dựng lên giữa sân, phía sau là mấy cô đào mặc áo lam, khăn đóng, dàn dựng như một gia đình quê bên bến nước. Cảnh đầu là cảnh vợ chồng sống bên nhau, thương yêu đùm bọc, lời ca ngọt như đường phèn:

— Ầu ơ… Thương nhau thì vắt lá bàng mà che, qua sông qua suối chẳng nề… miễn là được sống bên chàng…

Quan khách vỗ tay rào rào, tiếng chén rượu cụng nhau lách cách.

Nhưng rồi… vở diễn chuyển cảnh.

Cô vợ không con, mặt buồn rười rượi, cứ đứng bên gốc cau chờ chồng đi làm xa về. Còn chồng thì lên thành phố, gặp một cô gái khác đẹp lắm, mà mắt thì sắc như dao. Giọng hát trở nên dằn vặt, ai oán:

— Chàng ơi, sao chàng nỡ lòng… bỏ thiếp giữa mưa giông…

Sân khấu đổi cảnh lần nữa. Lúc này tiếng đàn trầm lại, u uất như tiếng gọi từ cõi âm. Cô gái hiền lành đi trên đường đất đỏ, không hay biết rằng có mấy bóng đen đang rình rập sau lùm cây…

Từ trong bóng tối, đám giặc cướp nhào ra. Một tên cầm d.a.o nhọn hoắt, c.h.é.m phập một cái vào bụng cô gái. Máu phun ra như nước xối, ướt đẫm cả vạt áo. Cô gái vùng vẫy, miệng còn kêu “Chàng ơi cứu thiếp…” rồi rũ xuống.

Tên đứng đầu rút từ bao ra một con d.a.o mổ trâu, lạnh toát.

— Nhanh lên, thầy bùa biểu phải lấy con quỷ non trước rằm trăng tròn…

Gã rạch một đường từ bụng dưới lên ngực, phanh toang bụng cô gái như mổ cá. Máu trào ra hồng đỏ, ruột gan lòi khỏi lồng ngực, còn thai nhi nằm trong bọc nước, tím ngắt, còn chưa kịp oe oe đã bị lôi ra khỏi xác mẹ.

Mấy bà khách lục tục che mặt thét lên, có người tụt cả dép mà chạy lui lại sau lưng ghế. Nước mắt trâu lúc này phát tác, bao nhiêu ánh mắt nhìn lên sân khấu thì không còn thấy cô đào cải lương nữa, mà là một bóng trắng, tóc dài chấm đất, tay vẫn còn dính máu, trên tay bồng một hài nhi không hồn, đôi mắt mở trừng như còn chưa hiểu chuyện gì đã xảy ra.

Tiếng gió nổi lên, lá ngoài sân bay lả tả. Đèn đuốc phụt tắt một nửa, chỉ còn ánh trăng chiếu rõ cái cảnh một oan hồn đứng trên sân khấu, ca bài ca ai oán, không còn tiếng đàn, chỉ có tiếng trẻ sơ sinh khóc vang vọng trong đầu mọi người.

Thu Diễm, lúc ấy, đứng ở góc khuất. Mắt long lên, tay cầm lá bùa. Thấy ai nấy run rẩy, cô hả hê quay sang cậu Hai, nghĩ bụng phen này là dứt tình cắt nghĩa, ai còn dám ở gần quỷ?

Nhưng cậu Hai không nhìn cô.

Cậu ngước mắt nhìn lên sân khấu, nơi Bạch Linh hay là hồn ma Kim Ngọc oan khuất kia đang hát khúc cuối, bồng hài nhi trên tay.

Cậu lặng thinh, ánh trăng rọi lên gò má, thấy rõ một giọt nước mắt vừa rơi xuống, rồi giọt thứ hai, rồi thứ ba…

Cao Tiên Sinh

Giọng cậu thì thào:

— Là thiệt… Là Kim Ngọc…

Tiếng hát ai oán vừa dứt, bóng trắng đứng giữa sân khấu rũ xuống, rồi như một lớp da lột ra khỏi xác, thân hình Bạch Linh rã rời, mái tóc rối buông xoã, rồi từ trong lớp xác ấy bò ra một hình hài khác xinh đẹp, cao ráo, đôi mắt to tròn, khuôn miệng đỏ au như bôi son.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nhưng bụng rách toạc ra, lòi cả gan ruột, từng sợi ruột non còn dính m.á.u thòng xuống tới đầu gối, lay động theo gió như rong rêu ngoài bãi sình.

Một bà khách ngồi mé trái té lăn khỏi ghế, kêu thất thanh:

— Trời ơi! Là… là Mợ Hai mà! Trời đất ơi…

Cậu Hai đứng chôn chân, đôi mắt không rời khỏi người đàn bà trên sân khấu. Gió lùa một cái, mùi tanh nồng nặc của m.á.u quyện với mùi hương trà sen còn đọng trên bàn, khiến không gian vừa quái dị vừa đau lòng đến lạnh cả người.

Kim Ngọc— không còn là Bạch Linh nữa — đứng đó, m.á.u từ bụng nhỏ xuống sân từng giọt từng giọt, nhưng ánh mắt lại không oán, không giận, mà đau, đau đến rụng rời.

Cô đưa tay chỉ về phía cậu Hai, giọng như gió rít ngoài mả đất:

— Cậu Hai… Có phải… có phải thiệt là em… là đàn bà lăng loàn trắc nết, không xứng đáng làm vợ cậu, nên cậu mới bỏ mặc em, mặc kệ em lặn hụp dưới tay người khác…?

Cậu Hai lắp bắp:

— Không… không phải vậy đâu… Kim Ngọc… em nghe anh nói…

Kim Ngọc không nghe. Cô bước tới một bước, mỗi bước chân là một vũng m.á.u rỉ ra, miệng vẫn cười, mà nước mắt lại rơi như suối:

— Có phải… em cãi lời cậu, không chịu để cậu cưới vợ lẽ nên cậu ghét em… rồi để người ta… m.ổ b.ụ.n.g em, lôi con em ra, chặt đứt ruột gan em, vứt xác em ngoài rạch không…?

— Trả lời em đi, cậu Hai…

Cậu Hai ngồi phịch xuống, mặt trắng bệch, tay bấu chặt cạnh bàn như muốn bóp nát cái gì đó mà không dám khóc thành tiếng.

Bên kia bàn tiệc, Thu Diễm nãy giờ nhìn rõ từng chuyện như bị sét đánh ngang tai. Tưởng đâu chỉ vạch mặt được con Bạch Linh ma quái, ai ngờ lại dẫn hồn Kim Ngọc về tận sân.

Mà Kim Ngọc đâu phải người thường, hồn cô mạnh đến độ kéo ám khí âm trạch về bao trùm cả nhà hội đồng. Cái đèn treo giữa sân nhoáng một cái rồi nổ bụp, tia lửa b.ắ.n ra như pháo.

Thu Diễm hoảng thiệt sự. Nhưng cô cũng đâu phải loại vừa. Nhanh như chớp, vỗ bàn đứng dậy, giọng sắc như d.a.o chém:

— Nó là oan hồn dữ tợn, muốn hại người, mau đem bùa với nhang lại cho tao!

Con hầu đứng phía sau hốt hoảng chạy đi, tay run lập cập mở rương, móc ra xấp bùa vàng viết bằng m.á.u gà, cùng một cái lư đồng nhỏ chứa sẵn tro than và xác trâu con đã tế lễ.

— Cậu Hai ơi, tránh ra, để em bảo vệ cậu khỏi thứ này!

Thu Diễm vừa nói vừa châm bùa, lửa bén lên xanh lét, miệng lầm rầm đọc chú.

Kim Ngọc quay đầu nhìn Thu Diễm, nụ cười dần biến thành nhếch mép. Mắt cô đỏ quạch như máu, chảy ra huyết lệ, răng nghiến ken két như ai đang cào móng lên gỗ mục.

Rồi bất chợt, cô ngửa cổ cười, tiếng cười vang vọng giữa đêm nghe như tiếng gào thét nơi bãi tha ma:

— Thu Diễm… đừng tưởng tui không biết… ai thuê người g.i.ế.c mẹ con tui…

Gió quật tung cả màn sân khấu, tro trong lư bay mù mịt, bùa bén lửa cháy lên như rơm rạ, nhưng Kim Ngọc vẫn đứng trơ, m.á.u vẫn chảy, nụ cười càng lúc càng rộng, như muốn xé luôn khuôn mặt ra thành hai nửa.


Bạn đang đọc truyện trên truyencom.com