Trăng non treo lơ lửng trên đầu cây dừa cạn phía sau nhà Hội đồng, ánh bạc chiếu xuống mặt ao loang loáng như có ai hắt từng vốc nước trộn tro. Đêm nay, dế thôi gáy, chỉ còn tiếng nước nhỏ giọt từ mái tranh mục đọng xuống từng cái lu, từng giọt nặng như m.á.u chảy từ vết thương lâu ngày.
Bạch Linh ngồi bên chiếc bàn gỗ lim trong phòng mà nhìn ngọn đèn dầu heo hắt, môi mím lại như muốn nuốt xuống điều gì. Cô khẽ lật cuốn lịch âm treo vắt vẻo trên cột.
— Còn một ngày nữa… Là rằm tháng Bảy. Cửa Địa Phủ đóng rồi… lúc đó hổng siêu sinh được đâu...
Dì Bảy và ông Thủ Què, hai vong hồn vẫn đi theo bảo vệ Bạch Linh từ ngày cô rời khỏi nghĩa địa hiện ra lờ mờ như khói nhang, đứng nép ở góc phòng, ánh mắt trầm mặc.
— Con tính… chắc hai người nên về trước. Đừng đợi con nữa…
Bạch Linh quay qua nói, giọng nhẹ như sương rơi.
Dì Bảy lắc đầu, cái nón lá rách te tua trên đầu khẽ rung:
— Không. Tui nhìn ra rồi. Cái Quỷ Nhi đó là... Mà cái Thu Diễm kia, nó không phải dạng vừa đâu. Nó biết bùa biết phép, nuôi vong nhi để sai khiến... Hổng khéo bây giờ cô mà bỏ đi, nó g.i.ế.c đứa nhỏ mất!
Ông Thủ Què gật gù, bàn chân què lê xoạt xoạt trên nền gạch lạnh:
— Tụi tui không đi. Giờ là lúc phải ra tay. Không kịp nữa đâu.
...
Tại phòng thờ của Thu Diễm, mùi nhang trầm dày đặc cuốn khắp căn buồng chật hẹp, ngọn đèn dầu đỏ quạch soi rõ từng vết m.á.u khô lấm trên chiếu cúng. Ở giữa nền nhà là Quỷ Nhi, đứa trẻ con vong nhi được cô nuôi suốt mấy năm nay, đang nằm co ro như con chuột đồng bị dầm mưa.
Thu Diễm đứng sừng sững, tay cầm roi kết bằng dây mây có bùa trấn, quất lên người Quỷ Nhi từng trận, từng trận.
— Mày vô dụng! Tao kêu mày g.i.ế.c nó, mày lại để nó dụ dỗ cậu Hai ngủ cùng! Đồ phản chủ!
Quỷ Nhi khóc, tiếng khóc của trẻ con, yếu ớt mà dai dẳng, vang vọng như tiếng nỉ non của đứa trẻ c.h.ế.t trôi ngoài mé rạch:
— Con… con không muốn g.i.ế.c cô ấy… Cô ấy… hát ru con… Cô ấy vuốt lưng con… dịu dàng…
Tiếng roi lại vút lên, nhưng trong tâm trí đứa nhỏ chỉ còn giọng hát “Ầu ơ… ví dầu…” ngân nga trong đêm, tiếng hát làm phần nào tan đi lớp âm khí tích tụ lâu ngày trong nó.
…
Dì Bảy và ông Thủ Què không chần chừ nữa. Đêm đó, khi gió lùa qua mái ngói, hai vong lặng lẽ nhập vào hai người ở trong nhà Hội đồng, đưa lời vào tai họ, như rắn chui vào lỗ tai người ngủ mê:
— Mấy bây có để ý không? Cái con nhỏ Bạch Linh đó… lạ lắm. Ban ngày hổng thấy nó đâu, chỉ chờ tối mới ló mặt ra…
— Ờ nghen. Mấy bữa tui quét sân, đâu có thấy bả. Mãi tới chạng vạng mới thấy đi ra đi vô như bóng lướt.
— Người sống gì kỳ cục… Chẳng lẽ là ma?
Mấy người ở bắt đầu bàn tán rì rầm như lũ chim rừng động ổ. Chuyện lan ra tới tai Thu Diễm không lâu sau. Nghe xong, mắt cô long lên, như có hai cục than hừng cháy dưới tròng mắt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
— Ma à…? Nếu là ma, tao sẽ biết cách thử…
Giọng Thu Diễm lạnh như nước rút mùa, nhưng trong lòng là lửa hận cháy ngùn ngụt. Cô không chỉ muốn biết Bạch Linh là gì, mà còn muốn biến người con gái đó thành tro bụi, vĩnh viễn không thể quay lại cõi người.
Căn nhà Hội đồng tràn ngập tiếng gió hú. Trên mái ngói rêu phủ, có bóng đen lướt ngang, và đâu đó trong gió, lại có tiếng hát ru con, vang vọng đến lạnh cả sống lưng…
“Ầu ơ… má ru con ngủ…”
Cao Tiên Sinh
Chiều hôm đó, trời vừa ngả nắng. Mặt trời đang lặn dần sau rặng bần ngoài mé sông, ánh sáng cam cam đỏ đỏ đổ nghiêng qua những tàu lá chuối sau vườn nhà Bá Hộ Lợi.
Không gian lúc ấy đẹp một cách rợn rợn, như một bức tranh vẽ bằng ánh tà, mà nét cọ là tiếng dế gáy từng hồi, mùi bùn non từ mé ruộng chưa khô, và tiếng cuốc đất rộp lên từ xa xa, như tiếng ai đang đào mồ chôn cốt.
Bạch Linh đứng giữa sân gạch đỏ, nơi ánh nắng xiên qua để lại từng vệt vàng lốm đốm. Cô cố ý quay lưng ra phía hành lang, nơi Thu Diễm đang ngồi thêu khăn trên bộ ghế gỗ.
Nắng xiên mà không có bóng.
Không một cái bóng mờ, không một dấu in nào trên nền gạch đỏ. Chỉ có đôi chân trần trắng bệch đứng lặng lẽ, không hằn lại dấu vết gì trên trần gian.
Thu Diễm nghiến chặt môi, kim thêu chọc trật vào tay chảy m.á.u cũng không hay. Mắt cô long lên, nhưng miệng lại mím cười, thêu tiếp bông sen chưa nở.
— Phải rồi… Mày là quỷ… Tao biết mà…
...
Đêm trăng mười sáu tròn vành vạnh như cái nia bạc treo trên nóc nhà. Gió từ ngoài đồng thổi về làm mấy cây cau sau vườn nghiêng ngả, lá xào xạc như tiếng áo lụa quần là chạm nhau.
Nhà Bá Hộ Lợi đèn đuốc sáng trưng, khách khứa tề tựu, người lớn nói chuyện làm ăn, mấy bà mấy cô cười nói rổn rảng bên bàn ăn, còn cậu Hai thì cầm ly rượu, tay phải choàng vai Bạch Linh, ánh mắt say đắm không giấu được.
— Xin phép cậu, em có vở tuồng cải lương tặng khách, cậu cho em lên sân để diễn, cũng đặng để cậu nở mày nở mặt…
Bạch Linh dịu dàng thưa chuyện, cậu Hai càng ưa thích món nghề của cô, nên liền đồng ý.
Thu Diễm hôm nay mặc áo dài màu thiên thanh, tóc búi cao, tay đeo đầy vòng ngọc. Cô đứng phía sau tấm bình phong, tay cầm chai nhỏ đựng nước mắt trâu, thứ được truyền tụng rằng chỉ cần thoa lên mắt thì sẽ thấy rõ hồn ma bóng quỷ.
— Hôm nay… sẽ là ngày mày hết đường lừa dối.
Cô lẩm bẩm, giọng như gió rít trong bụi chuối, rồi nhẹ nhàng tiến lại phía sau cậu Hai.
Giữa lúc mọi người đang hớn hở chúc rượu, cô tranh thủ lúc cậu Hai nghiêng đầu cười lớn, nhẹ nhàng đưa tay lên, thoa chút nước trong suốt như sương đọng lên mắt của cậu.
— Để em lau miếng bụi cho cậu nè...
Rồi lại lách qua mấy ông khách, giả vờ đi rót rượu, bôi thêm cho vài người nữa.
Đèn đuốc vẫn cháy sáng, mà thân thể cô bắt đầu nhòe đi như khói nhang, rồi từ từ lộ ra vầng u ám mờ mờ sau lưng nơi hai vong hồn dì Bảy và ông Thủ Què vẫn đang lặng lẽ đứng, mắt nhìn trừng trừng về phía những người đã được bôi nước trâu.