Dao Mổ Heo Và Chốn Dịu Dàng

Chương 12



Phế Thái tử đỡ lão gia và phu nhân lên.

"Ta đã là thứ dân, các ngươi không cần hành lễ."

Mấy người trò chuyện một phen, ta mới nghe được vài chuyện.

Mấy hôm trước, Hoắc tướng quân mới từ địch quốc trở về.

Y hoài nghi triều đình có mật thám, nên cùng phế Thái tử lén đi địch quốc điều tra,

Trước đây, Ôn gia thuộc đảng Thái tử, nhưng sau khi tiên hoàng hậu bị vu oan dùng cổ thuật, mẫu tộc cũng bị đoạt binh quyền, toàn tộc bị diệt.

Sau khi tiên hoàng hậu và thái tử rơi đài, Ôn gia bị vu tội danh không có thật.

Lão gia từng nhận chức thái phó của Thái tử, theo bản tính của lão gia đương nhiên sẽ không dạy dỗ ra học trò xấu.

Ta đoán chắc chắn Thái tử cũng là người tốt.

Lúc này, Thái tử lại nhắc đến cơ hội lật ngược thế cờ.

Lão gia và công tử cùng tán thành.

Mặc dù ta nghe không rõ, nhưng nói chúng có thể biết được Ôn gia và phế Thái tử sẽ nhanh chóng có cơ hội trở mình.

Ta thầm mừng trong lòng.

Chuyện đầu tiên khi ta trở lại kinh thành là đánh đến phủ An quốc công, báo thù cho Đại tiểu thư.

Ta vừa nghĩ đến Đại tiểu thư, Hoắc tướng quân đã nhắc đến nàng: "Không biết... Tình hình gần đây của Ôn Thiển thế nào?"

Trong phòng dần yên tĩnh lại.

Phu nhân lại rơi lệ.

Bà lấy bình sứ nhỏ ra: "Có lẽ con ta rất muốn gặp lại ngài."

Hoắc tướng quân đỏ mắt, nam nhân mạnh mẽ khóc đến mức bờ vai run rẩy.

Y khóc không thành tiếng, quỳ gối xuống ôm bình sứ nhỏ khóc hồi lâu.

Ta không kìm được cũng bật khóc.

Ta bịt miệng lại, nhưng không biết vì sao lại khóc, chỉ cảm thấy trong lòng rất khó chịu.

Ta nghĩ, có lẽ vị Hoắc tướng quân này chính là lang quân Đại tiểu thư muốn gả khi còn sống.

*

Bắt đầu từ ngày đó, công tử thường trở về lúc nửa đêm.

Thỉnh thoảng hắn mang cho ta vài món quà nhỏ, như dây buộc tóc, hoặc cao dưỡng da.

Nhưng ta thích thức ăn hơn.

Hoắc tướng quân cũng thỉnh thoảng đến thăm.

Y cho Ôn gia chút bạc, đủ đề mấy người Ôn gia tạm thời thoát cảnh khó khăn.

Nhưng vì tránh cho người khác để ý, Hoắc tướng quân không thể đích thân ra mặt chuộc người.

Hơn nữa mỗi lần chỉ có thể chuộc một người, trong lúc đó còn phải cách mấy ngày.

Ta chuộc phu nhân ra trước.

Từ lúc phu nhân trở về, ta không cần giặt y phục, y phục rách cũng có người vá lại.

Phu nhân còn chải tóc cho ta.

Vì vậy mỗi khi ta nhìn thấy Hoắc tướng quân đều xem y là ân nhân, liên tục khen ngợi y.

"Tướng quân thật uy vũ oai phong, khiến người ta gặp một lần là khó quên. Một nam tử như tướng quân, mới thật sự là nam nhi đại trượng phu."

Ta không đọc nhiều sách, những lời này học được từ tiên sinh kể chuyện bên đường.

Hoắc tướng quân nghe vậy cười to.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ân nhân vui vẻ đương nhiên ta cũng vui vẻ.

Nhưng không biết vì sao công tử trừng mắt nhìn ta lạnh lùng.

Hắn trở nên kỳ lạ, buổi tối khi ăn cơm lại giành đùi gà với ta.

Một con gà quay chỉ có hai cái đùi.

Lúc bình thường, ta và Nhị công tử mỗi người một đùi.

Phu nhân nói ta và Nhị công tử là tuổi đang lớn, đùi gà chỉ dành cho hai chúng ta ăn.

Công tử chưa từng giành.

Hôm nay hắn vô cùng ngang ngược, ta trơ mắt nhìn đùi gà bị gắp đi, trong lòng buồn bã.

"Công tử, ngài... Ngài không cần cao mà!"

Công tử như bị chọc cười: "Muốn ăn đùi gà à?"

Ta gật đầu: "Ừm!"

Công tử cắn một cái, lại đưa đùi gà giữa không trung: "Nói câu dễ nghe đi."

Có câu nói gì nhỉ?

Người c.h.ế.t vì tiền chim c.h.ế.t vì ăn.

Ta vì đùi gà đương nhiên bằng lòng nịnh nọt.

"Công tử tuấn tú, m.ô.n.g cũng cong."

Một giây sau, công tử cứng đờ, đùi gà rơi xuống. Ta thuận thế giành lấy bắt đầu ăn.

Trên mặt công tử có vẻ cạn lời: "Nàng..."

Nhị công tử cười ha ha.

Lão gia và phu nhân nhìn nhau, lại nhìn ta. Nhất là phu nhân, ánh mắt vô cùng yêu thương: "A Châu, nếu con là con ta thì tốt."

Công tử trở nên rất đáng ghét.

Lúc tắm rửa nhất định phải gọi ta đưa y phục qua.

Ta đã lớn, biết phi lễ chớ nhìn, tiện tay đặt y phục xuống quay đầu đi.

Buổi tối, công tử lại ồn ào đau lưng, bảo ta bôi dầu hoa.

Ta thực sự rất buồn ngủ, từ từ nhắm mắt lại bôi lung tung.

Ta dùng nhiều sức, suýt chút nữa đè công tử xuống dưới.

Công tử khẽ rên, gọi tên ta: "A Châu!"

Ta tùy ý lên tiếng, ngã đầu ngủ mất.



















 


Bạn đang đọc truyện trên truyencom.com