Dao Mổ Heo Và Chốn Dịu Dàng

Chương 11



Về phần phật nhảy tường, ta từng ăn rồi. Trước đó khi ở kinh thành, công tử thấy ta thèm thuồng, nhìn chằm chằm vào bát cơm của hắn thỉnh thoảng còn nuốt, nên hắn bảo ta ăn một bát.

Không thể không nói, từ chuyện ăn uống công tử chưa từng bạc đãi ta.

Giờ phút này ta ra khỏi nhà để đón.

Chỉ thấy lão gia và công tử cùng đỡ phu nhân.

Ta bước lên trước thấy đôi tay trắng thuần của phu nhân đã hoàn toàn thay đổi, da rách sưng đỏ.

Phu nhân là nữ tử đọc sách, nào có thể làm những việc kia. Ta lẩm bẩm nghen ngào, khẽ nói: "Phu nhân yên tâm, nhất định con sẽ mau chóng tích lũy đủ năm trăm lượng, chuộc người ra trước."

Pháp luật bổn triều quy định, người bị lưu đày không phạm tội chết, có thể dùng năm trăm lượng để chuộc ra.

Đôi mắt phu nhân cực đẹp, nhưng cười lên thì đuôi mắt đã có nếp nhăn.

"A Châu, bây giờ như vậy, cả nhà ở cùng nhau đã vô cùng tốt. Năm trăm lượng kia nào dễ kiếm? Nơi này là trấn nhỏ biên quan, đừng nói năm trăm lượng, cho dù năm lượng cũng khó kiếm."

Ngân phiếu Đại tiểu thư đưa cho ta chỉ còn năm mươi lượng, là tiền dùng để cứu mạng.

Ta không cam tâm nói: "Vậy con tự mở quầy thịt, làm chủ! Dù sao con vẫn có sức."

Phu nhân bị ta chọc cười, lượng cơm ăn cũng nhiều, ăn cả bát.

Vào buổi tối, ta và phu nhân nằm cùng nhau. Ta nghe thấy phu nhân khẽ nức nở, đợi ta mở mắt ra phát hiện phu nhân đang ôm bình sứ nhỏ trong ngực.

Đó là tro cốt của Đại tiểu thư.

Trong lòng phu nhân đau khổ, đám người ai cũng đau khổ, không ai nói ra. Ai cũng không muốn để cho người khác lo lắng.

Trong lòng ta mơ hồ xúc động, nhưng ta không nói, ta chỉ biết ta thích ngôi nhà này.

*

Ta bắt đầu thuê quầy hàng ở chợ phiên.

Ta khỏe mạnh, lại lấy chuyện giúp người làm niềm vui, lúc quan trọng giúp đỡ những tiểu thương khác.

Cho nên ta bắt đầu rất thuận lợi.

Chiêu này học từ công tử.

Công tử nói muốn người giúp mình thì phải giúp người trước.

Còn nữa, không đưa tay vả mặt người đang cười.

Và ăn của người ta thì phải liệu đường mà nói.

Trong lúc vô tình, công tử dạy quá nhiều đạo lý làm người.

Ở biên quan không giống kinh thành, nơi này dân chúng cởi mở, rất nhiều thiếu phụ lộ mặt ra buôn bán.

Mấy người đến gần quầy hàng là phụ nhân đã sinh con, ai cũng có vóc dáng tráng kiện, giọng điệu hào phóng.

Nửa tháng ở chung, ta nghe được rất nhiều câu đùa tục, cũng tỉnh tỉnh mê mê hiểu được rất nhiều chuyện.

Một ngày nọ, phụ nhân bán đùi dê nói bờ m.ô.n.g nam tử đều là cực phẩm.

Mặt trời lặn phía tây, ta về trong nhà hững hờ chuẩn bị cơm tối, trong đầu chỉ có hai chữ "Bờ mông".

Công từ vừa về nhà, ta đã nhìn chằm chằm hắn, nhất là phần mông.

Bây giờ trời càng lúc càng nóng, mỗi ngày các công tử trở về đều dùng nước rửa sạch mồ hôi bẩn.

Công tử lấy nước giếng, vén tay áo trần trụi đứng cạnh giếng lau.

Màu da của công tử hơi đen nhưng không ảnh hưởng đến gương mặt tuấn tú của hắn. Thân thể không còn gầy yếu như trước, mỗi một thước da đều như ẩn chứa sức mạnh.

Cả người không có thịt thừa.

Bỗng nhiên công tử dừng động tác lại, hắn chậm rãi quay đầu, đúng lúc cùng ta bốn mắt nhìn nhau.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"A Châu, nàng đang nhìn gì thế?"

Ta nói: "Mông của công tử cong thật."

Công tử: "..."

Dưới ánh trăng m.ô.n.g lung, sắc mặt của công tử đỏ lên lần nữa.

Lúc ăn cơm chiều còn sặc mấy lần.

Gương mặt của hắn càng thêm rõ ràng, lộ ra đôi mắt hoa đào có vẻ sâu sắc tĩnh mịch.

Cả buổi tối công tử không nói gì, cũng không để ý đến ta.

Ta nghĩ công tử da mặt mỏng, không chịu được lời khen.

Những phụ nhân kia đã nói, bờ m.ô.n.g cong của nam nhân rất đáng khen ngợi.

*

Lại qua thêm nửa năm, ta vẫn chưa tích lũy đủ bạc.

Cũng may, cuộc sống của Ôn gia khá hơn nhiều.

Có dư tiền sẽ mua vật thường dùng, còn có thể đút lót cho quan sai và nhà hàng xóm.

Ta và Nhị công tử đều cao hơn.

Công tử dần bắt đầu tránh ta, nhất là lúc tắm rửa chà lau thân thể.

Ngày hôm nay, có hai vị khách đến nhà.

Một người mặc trang phục gọn gàng, vóc người cao, eo đeo bảo kiếm, lông mi dài lạnh thấu xương.

Một người khác mặc vải sam, mặc dù cách ăn mặc kham khổ nhưng tướng mạo cao quý, ta vừa nhìn đã nhận ra người này. Y từng đi đến thư phòng của công tử.

Bên ngoài sắc trời đã tối, trong phòng chỉ thắp một ngọn đèn dầu.

Lão gia và phu nhân, công tử cùng nhau hành lễ.

"Thái tử điện hạ, ngài chịu khổ rồi."

Ta mím môi không dám lên tiếng.

Thì ra người này chính là Thái tử bị phế bỏ nửa năm trước.

Mà nam tử cao lớn không phải ai khác, chính là Hoắc tướng quân vô cùng nổi danh. Y không lớn tuổi, nhưng trên trán đã có một chỏm tóc bạc.























 


Bạn đang đọc truyện trên truyencom.com