Mẫu thân thấy Dương Chiêu Khê vội vã như vậy, hẳn là nhi tử đã dặn dò, không dám sơ suất, vội vàng sai người đến chữa trị cho Quỳnh Nguyệt.
Từ Tử Nghi dựa vào giường nhìn lá thư nhà đó.
Chàng biết chữ của Dương Chiêu Khê rất giống chữ của mình. Chàng cẩn thận xem xét, cũng không thể phân biệt được.
Vậy tám chữ này, rốt cuộc là Quỳnh Nguyệt sai bảo, hay là tâm tư của ngươi, Dương Chiêu Khê?
Từ dải lụa buộc tóc đến việc ngươi từ bỏ văn chương mà đến Bắc Hoang, Dương Chiêu Khê, ngươi thật sự coi Từ Tử Nghi ta là kẻ ngốc sao?
10.
Dương Chiêu Khê trở về từ nhà sau chuyến thăm bệnh. Ngày ấy, Bắc Hoang đổ tuyết.
Hắn vén rèm lều, người phủ đầy tuyết lạnh, thậm chí còn chưa cởi áo choàng, đã nằm xuống ngủ vùi.
Có lẽ phụ thân ở nhà bệnh nặng, khiến hắn ta rất lo lắng.
Lá thư nhà ta nhờ hắn mang về, hẳn là cũng đã đến nơi.
Một chuyện trùng hợp đến vậy, cũng coi như trời cao phù hộ.
Mặc dù ta không biết Dương Chiêu Khê và Từ Tử Nghi có hiềm khích gì, nhưng lúc này hắn thực sự đã giúp một việc lớn.
Ta cởi áo choàng cho hắn, tuyết đã tan thành nước, nếu cứ thế mà ngủ sẽ đổ bệnh.
Khi ta kéo chăn đắp cho hắn, ta mới thấy dải lụa buộc tóc của Dương Chiêu Khê, bên dưới thêu một chữ “Hỉ” nhỏ.
Nét thêu thô, thoạt nhìn ta thấy quen mắt, nhưng nghĩ lại, có lẽ là tín vật định tình của một cô nương nào đó, ta cũng không nghĩ nhiều.
Dương Chiêu Khê ngủ thẳng ba ngày sau mới tỉnh, Ô Sấu mấy lần nghi ngờ ta vì tư oán mà làm Dương Chiêu Khê c.h.ế.t ngạt, nhiều lần lén lút đến sờ mũi hắn.
Những ngày tháng không yên bình.
Quả nhiên không ngoài dự đoán của Nguyên Tước, vào đêm Đông chí, canh ba, một đội quân tinh nhuệ của tộc Tinh Tinh đã nhân lúc sương mù mà đ.á.n.h úp sườn. Bọn họ giỏi điều khiển dã thú, cưỡi sơn tinh đi trên tuyết nhanh nhẹn không tiếng động.
Một mũi tên xé gió cắm thẳng vào chân con sơn tinh đi đầu. Quân lính phục kích bùng lên, tiếng c.h.é.m g.i.ế.c vang trời.
Ta nhìn những thiếu nam khoác da thú trước mặt, đứa nhỏ nhất chỉ khoảng mười hai, mười ba tuổi. Giây trước, ánh mắt non dại còn đầy tham vọng, giây sau đã cụt tay đứt chân, bị vó ngựa giẫm nát thành thịt vụn.
Máu nóng văng lên mũi ta, lưỡi d.a.o ta giơ lên bỗng chần chừ.
Mùi m.á.u tanh nồng nặc khiến bụng ta cuộn trào, ta nghiêng người suýt nôn ra.
“Cẩn thận!” Cây thương dài của Dương Chiêu Khê lướt qua tai ta. Ta sững sờ quay đầu lại, mới thấy sau lưng là một thiếu nam tộc Tinh Tinh đang giơ cao thanh đao thép. Cây thương dài của hắn đ.â.m xuyên qua hắn ta. Dương Chiêu Khê giận dữ quát, “Ngươi đang ngây ra làm gì!”
… Ta không biết.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ta sống hai mươi ba năm, chưa từng g.i.ế.c hại sinh vật nào, huống hồ là con người.
Một người còn sống động giây trước, giây sau đã phải tan xương nát thịt dưới lưỡi đao của ta.
Cá Chép Bay Trên Trời Cao
“Tướng quân cẩn thận!”
Ta quay đầu lại, chỉ thấy một mũi tên lông vũ mang theo khí lạnh sắc lẹm xông thẳng vào mặt ta.
Giây sau, ta bị người khác đẩy ngã xuống đất, lăn hai vòng. Ta vùng vẫy đứng dậy, nhìn từ xa thấy một thiếu nam tộc Tinh Tinh ăn mặc kì lạ đang đứng trên vách đá. Đôi mắt vàng óng như chim ưng lạnh lùng nhìn ta.
Hắn ta là Mộ Li, Thái tử tương lai của tộc Tinh Tinh. Tương truyền mẫu thân hắn là Thánh nữ tộc Ưng, hắn mang huyết thống của chim ưng, có thể nhìn thấy mọi vật trong đêm tối.
Hắn còn muốn b.ắ.n thêm một mũi tên nữa, nhưng bị Dương Chiêu Khê phát hiện, một mũi tên khác cắm ngay dưới chân hắn. Hắn đầy e dè quay người, một con sơn tinh trắng như tuyết từ phía sau lao tới, cướp đi một người. Ta chưa kịp nhìn kỹ, một người một thú đã biến mất trong màn tuyết.
“Ngươi làm gì vậy?” Dương Chiêu Khê giơ tay đ.ấ.m vào mặt ta một cú. Ta chưa kịp phản ứng, cả người đã ngã ngồi trong tuyết.
Ta lúc này mới nhận ra xung quanh mình toàn là máu, nhưng không phải của ta.
Ta ngẩng đầu lên, thấy mũi tên lông vũ cắm trên n.g.ự.c thiếu nam. Máu từ người hắn ta thấm ra, nhuộm đỏ cả vạt tuyết dưới thân.
… Là thiếu nam đã giấu cây trâm bạc đã cứu ta.
Tộc Tinh Tinh rút quân, quân y vội vã chạy đến, nhưng vết thương ở chỗ hiểm, không thể cứu vãn.
“Tướng quân.” Hắn mặt đầy máu, nghiêng đầu ho ra một ngụm m.á.u tươi, run rẩy lấy ra cây trâm đã nhuốm m.á.u trong lòng. Hắn cười với ta, “Phiền Người, đưa cho A Ngọc, nói với nàng ấy… hủy hôn đi, ta sắp lấy người khác rồi…”
Môi ta run rẩy, không dám nhận lấy.
Hắn c.h.ế.t vì ta…
Bị sự chần chừ của ta hại c.h.ế.t…
Dương Chiêu Khê thay ta nhận lấy cây trâm. Hắn ta nắm c.h.ặ.t t.a.y thiếu nam, cổ họng nghẹn lại mấy lần: “Huynh đệ tốt, ngươi cứ yên tâm.”
Nghe Dương Chiêu Khê nói vậy, thiếu nam mới nở một nụ cười an lòng, từ từ nhắm mắt lại.
“Xin lỗi… Xin lỗi…” Ta quỳ gối trên mặt đất, nước mắt không ngừng tuôn rơi.
Tuyết lặng lẽ rơi, đau rát trên mặt. Các binh sĩ im lặng thu dọn chiến trường.
Ta quỳ bên cạnh, tuyết lạnh làm đầu gối ta tê dại.
Dương Chiêu Khê trầm tư nhìn ta, không nói một lời.
Mộ Li đã cướp đi Huyên Mộng. Có lẽ chuyện đốt kho lương thảo chỉ là giả, Mộ Li vốn dĩ nhắm vào nàng ta. Nếu không, làm sao có thể giải thích con sơn tinh có linh tính kia lại không làm hại ai, sau khi bắt được người thì Mộ Li liền rút quân?
Có lẽ nàng ta thật sự là Sơn Quỷ như nàng ta tự nói, dù sao tộc Tinh Tinh có phong tục thờ Sơn Quỷ.