Cuối Cùng Vẫn Là Anh

Chương 16: Xứng Đôi Vừa Lứa



• 5 năm sau

 

"Hai người định chừng nào cưới?" Thành An cau mày, hai tay đan vào nhau. Hôm nay anh mặc một chiếc áo phông màu xanh rộng rãi phối với chiếc quần Jogger đen năng động, gương mặt toát lên vẻ tự tin, từng trải của một người đàn ông thành đạt tuổi 34.

 

Ngồi bên cạnh anh là một người phụ nữ trẻ trung, gương mặt toát lên vẻ tự tin, cuốn hút nhưng cũng không kém phần hoạt bát, đáng yêu. Cô tên là Nguyễn Ngọc Ánh, bạn học cũ của và hiện tại đang kiêm chức chị dâu của Bình An.

 

"Cưới hỏi phức tạp lắm, mình từ từ tính đi." Bình An đáp, hai mắt cô nhíu lại, cả người vật và vật vờ. 

 

Lương Bình An, 29 tuổi hiện là một bác sĩ mới vào nghề và được đánh giá là có tiềm năng. Sau khi tốt nghiệp Đại học, cô đã về quê sinh sống và làm việc ở bệnh viện tỉnh cách nhà gần 40km. Ba ngày nay cô phải túc trực ở bệnh viện và chỉ ngủ được vài tiếng đồng hồ, vừa về nhà ngủ được chục phút thì cô lại bị anh trai đánh thức. Mục đích là để giục cưới.

 

Ánh nhìn Bình An với ánh nhìn không hài lòng, cô nói: "Em không cưới nhanh là nhỏ khác dành mất. Ở công ty có nhiều người dòm ngó anh ấy lắm, em không biết à?" Cô quay sang khoác tay Thành An. "Đến cả người có gia đình như chồng chị mà vẫn có mấy nhỏ bánh bèo sấn tới đây." 

 

"Có chuyện đấy à?" Đình hỏi. 

 

"Có chứ bố." Hai vợ chồng Thành An đồng thanh rồi thi nhau kể chuyện ở công ty cho Đình nghe. Anh trai cô và Dương sau này đã nhận Đình làm bố nuôi, Dương thì có lý do đường hoàng để ở chung nhà với Bình An. Còn Thành An thì vì biết ơn sư phụ cô, anh cũng mua lại miếng đất của nhà ông Viện bên cạnh để xây nhà ở, cũng tiện chăm nom em gái.

 

Lương Bình An hiện đang rất mệt, rất buồn ngủ, cô không có tâm trạng để nghe những chuyện này. Hơn nữa cô biết Dương không có hứng thú gì với những cô gái kia, mà nếu anh thích cô gái nào thì cô cũng sẽ ủng hộ anh, bởi vì hai người họ chưa từng xác định mối quan hệ yêu đương, vốn đâu là gì của nhau. 

 

"Em mệt hả?" Thấy Bình An cứ gật gù mãi, Dương vén lọn tóc ở trước mặt cô, khẽ nghiêng đầu. "Em ngồi sang bên đây đi."

 

Cô nghe lời anh ngồi sang phía ngược lại, vì lúc nãy cô ngồi đối diện anh trai, Đình ngồi ghế ngay giữa nên có thể nói là cô đang ngồi bên cạnh sư phụ. Vì vậy nên cô không dám ngồi ngả nghiêng, Dương biết ý nên mới bảo cô ngồi sang hướng khác. 

 

Anh kéo cô để cô tựa vào vai mình, tay anh nhẹ nhàng vỗ về. Anh biết cô bé của anh đang rất mệt, bận bịu suốt ba ngày còn chẳng có thời gian ăn cơm. Cô tận dụng khoảng thời gian ít ỏi lúc ăn cơm để trả lời tin nhắn của anh, tuy không một lời than vãn nhưng khi cô vừa về đã nằm vật ra sofa ngủ luôn, trước đó còn dặn anh 10 giờ gọi cô dậy nấu cơm.

 

Sau khi nghe vợ chồng Thành An kể chuyện, Đình mới quay qua định khuyên Bình An nhưng lại thấy đệ tử mình đã ngủ từ bao giờ, còn Dương thì đang mải mân mê tay cô mà chẳng quan tâm đến câu chuyện của bọn họ.

 

"Nhóc con, ngồi dậy nói chuyện cho đàng hoàng." Đình quát. 

 

Bình An khẽ rùng mình, cô đang định ngồi dậy thì đã bị Dương kéo lại, anh để đầu cô tựa lên vai mình, nói nhỏ: "Em ngủ đi, để anh nói chuyện cho." Nói rồi anh quay ra nhìn Thành An. "Tôi không có trưởng bối, không có họ hàng, người quen cũng ít, nếu làm đám cưới sẽ khiến cô ấy thiệt thòi. Vả lại, cô ấy không muốn lập gia đình thì chúng tôi có thể bên nhau như vậy đến già, không kết hôn, không con cái, chỉ có hai người chúng tôi cũng được." 

 

"Tôi biết là anh nghĩ cho nó, nhưng cũng phải nghĩ đến bản thân một tí, anh không thể cứ chiều theo nó mãi được." Thành An thở dài. "Hai người ở bên nhau mà không có danh phận, đến lúc có người khác dòm vào thì sao? Anh giữ mình được, nhưng anh không lo nó sẽ không cần anh nữa à?"

 

Dương lắc đầu, hơi siết nhẹ vòng tay đang ôm Bình An, anh nở một nụ cười chua chát: "Cô ấy bỏ lỡ sáu năm thanh xuân vì tôi, tôi nào dám yêu cầu gì nhiều. Tôi giữ mình vì cô ấy, cũng là vì bản thân. Những cô gái kia chẳng qua chỉ vì vẻ bề ngoài và chức danh giám đốc nên mới theo đuổi tôi, nếu họ biết tôi từng là kẻ tù tội, bọn họ lại chẳng chạy xa tám mét. Là tôi không xứng với cô ấy."

 

Anh vừa nói hết câu thì đột nhiên Bình An bật dậy, như vừa nhớ ra gì đó nhưng mắt lại cứ dí vào. Cô quay bản mặt đang buồn ngủ của mình sang nhìn sư phụ, hỏi: "Cây thuốc của con, tưới nước chưa thầy?"

 

"Thuốc gì?" Đình gãi gãi tai. "Ai biết."

 

"Chết rồi, c.h.ế.t con rồi." Cô vò đầu, mắt mở không nổi nên bắt đầu mò mẫm đi ra ngoài. Tay chân loạng choạng, đi hai bước vấp một bước, Dương thấy thế nên mới chạy ra đỡ rồi dìu cô đi từng bước một. 

 

Bình An tạt nước lên mặt cho tỉnh táo rồi chạy ra hai mảnh vườn nhỏ trước nhà, nơi mà cô dùng để trồng cây thuốc để kiểm tra, từng cây ở đây đều là tâm can bảo bối của cô.

 

Cô nhìn qua thì thấy đất vẫn đủ ẩm ướt, cây thuốc của cô cũng vẫn còn xanh tốt, không giống như ba ngày chưa được tưới. Cô thở ra một hơi nhẹ nhõm, nhưng vẫn không quên ngồi xổm xuống kiểm tra lại một lượt xem có bị sâu ăn hay thối gốc hay không. Dương thấy thế cũng ngồi xuống giúp cô.

 

Hai người họ cứ miệt mài với công việc của mình, nhưng một lúc sau đột nhiên Bình An mở lời: "Anh xứng với em, rất xứng với em, chúng ta vốn là xứng đôi vừa lứa, không có chuyện ai không xứng với ai." Cô quay qua nhìn anh, đôi mắt đỏ hoe vì khó ngủ nhưng gương mặt vẫn tràn đầy sức sống. "Sau này đừng nói câu anh không xứng với em nữa, nếu không em sẽ giận anh, không thèm nói chuyện với anh nữa." 

 

Trong lòng Dương như có một dòng nước ấm chảy qua, anh cười dịu dàng, đang định đưa tay lên xoa đầu cô nhưng lại nhớ ra tay bẩn nên đã rụt lại: "Sau này không dám nữa."

 

Thấy anh muốn xoa đầu mình mà không dám, cô liền gục đầu vào lồng n.g.ự.c anh, dụi dụi rồi ngẩng lên cười toe toét. Hai người họ nhìn nhau, ánh mắt mang đầy ý cười.

 

Nhưng đột nhiên nghe thấy tiếng chẹp miệng của ai đó ở không xa, Dương liếc mắt sang nhìn người đó, cau mày. 

 

Người đó khẽ rùng mình, ấp úng: "Anh chị tiếp tục đi, em không làm phiền nữa." Nói xong thì chạy mất dép. 

 

Người vừa rồi là Nguyễn Hải Đăng, em trai cùng cha khác mẹ của Dương, qua 11 năm, cậu cũng đã trở thành sinh viên Đại học. Đăng hiện tại khá giống anh trai lúc trẻ, nhưng cậu không mang nét trưởng thành và chín chắn của Dương, ngược lại mang đầy vẻ năng động của một cậu thanh niên tràn đầy sức sống. Giống như anh trai, cậu cũng nhận Đình làm bố nuôi.

 

Sau khi ông Hải mất, anh trai ở tù, Đăng được gửi vào cô nhi viện và sống ở đó sáu năm. Ở đây cậu đã làm quen được một cô bé, một cô bé rất xinh, lại còn dịu dàng. Dương sau khi hoàn thành án đã đến cô nhi viện đón cậu, hai anh em đến nhà Bình An ở đến tận bây giờ. Còn cô bé kia, hiện tại đang là người yêu của cậu.

 

Nhưng mới đi được vài bước thì lại nghe thấy tiếng Bình An gọi cậu: "Cưng ơi, sao bảo dắt bạn gái đến chơi cơ mà, bạn gái đâu?" 

 

Bình An mấy năm nay vẫn quen gọi Đăng là "cưng", lúc đầu cậu có phản đối nhưng dần dà cũng quen, để mặc cho chị dâu muốn gọi sao thì gọi.

 

Cậu quay lại cười cười, gãi đầu: "Em có rủ rồi, nhưng mà cô ấy ngại."

 

"Trưa nay chị định nấu lẩu, gọi con bé đến đây đi, để anh chị làm quen luôn." Cô quay sang nhìn Dương, chớp chớp mắt. "Đúng không anh?"

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Dương gật đầu: "Sắp Tết rồi, gọi con bé đến ăn Tết chung với nhà mình cũng được. Sau này đi học, lúc nào hai đứa về chơi thì cứ bảo con bé đến nhà mình ăn cơm. Con bé là cô nhi, ở một mình sẽ rất buồn chán."

 

Đăng phấn khởi "dạ" một tiếng rõ to rồi chạy như bay đi đón bạn gái. 

 

Bình An đứng lên, vừa lắc đầu vừa tặc lưỡi: "Cái thằng nhóc này," cô cúi đầu xuống nhìn anh, khẽ nghiêng đầu, "không có tinh tế giống anh." 

 

Dương đứng lên, ánh mắt tràn ngập ý cười: "Em vào ngủ một lúc đi, bữa trưa cứ để anh chuẩn bị."

 

"Nghĩ đến việc sắp gặp cô bé kia." Cô bày ra vẻ mặt phấn khích. "Em phấn khởi quá nên tỉnh hẳn luôn rồi."

 

Nói rồi cô đến vòi nước trước nhà rửa tay, nhớ đến việc ăn lẩu phải chuẩn bị khá nhiều thứ, cô quay lại nói với anh: "Nhà mình không còn mấy đồ ăn, anh chở em đi chợ đi."

 

Anh gật đầu, đi đến đứng bên cạnh cô chờ rửa tay: "Anh cũng định rủ em đi chợ."

 

Sau đó, hai người họ ra chợ và mua được một đống đồ ăn. Vì sợ em dâu tương lai cảm thấy gia đình bạn trai không đủ thành ý nên cô mua rất nhiều rau thịt, cô và sư phụ không ăn thịt bò nhưng cũng lấy một cân. Trước khi về còn giục Dương đưa vào tiệm quần áo mua lấy ba cặp áo đôi và một chiếc áo sơ mi xanh. Cặp áo màu trắng của anh trai chị dâu, màu hồng của Đăng với bạn gái, màu xanh của cô và Dương. Còn chiếc áo sơ mi cô mua cho sư phụ.

 

Hai người bọn cô về nhà thì đã thấy Đăng chở bạn gái đến. Khi nhìn thấy cô nhóc, Bình An không khỏi cảm thán. Cô bé rất xinh, da trắng, má hồng, tóc dài đến eo, giọng nói rất hay, còn cao nữa. Đến đây thì cô mới đồng ý rằng Đăng không hề khoa trương khi kể về bạn gái, hiện tại cô bé đang mặc một chiếc váy trắng, trông thanh thoát hệt như tiên nữ vậy.

 

Cô chợt nghĩ đến dáng vẻ hiện giờ của mình, nhan sắc tầm thường, người thì thấp bé, ngoài lúc đi làm mặc áo blouse ra thì mùa hè chỉ có áo phông quần đùi, mùa đông nếu không quần thể thao thì quần ống rộng với áo phông, gần 30 tuổi rồi mà lúc nào cũng nhếch nhác. Tóc thì ngắn, vì hậu đậu nên tay chân lúc nào cũng có sẹo, không sẹo thì thâm, chán c.h.ế.t đi được. Lại còn chẳng biết make-up, không biết dưỡng da, cây son Dương tặng vài năm rồi vẫn chưa bóc seal. Lúc anh tặng cô còn bảo anh mang đi trả, vì bình thường không ở nhà thì cũng ở bệnh viện, mà ở bệnh viện ngoài lúc ăn cơm uống nước thì cũng toàn đeo khẩu trang, vốn là chẳng dùng đến son.

 

Trước giờ cô cảm thấy bản thân như vậy là bình thường, cô cảm thấy bản thân sống tốt là được. Nhưng hôm nay khi nhìn thấy cô bé kia, cô lại cảm thấy chạnh lòng thay anh. Cả hai đứa đều bận, thứ bảy chủ nhật cô cũng chẳng mấy khi rảnh rỗi nên số lần cả hai đi chơi chỉ đếm trên đầu ngón tay.

 

Tuy nghĩ như vậy nhưng cô vẫn tươi cười chào hỏi, còn nói cô bé ấy cứ ngồi chơi, đợi cô chuẩn bị một chút. Cô bé ấy ngoan ngoãn gật đầu.

 

Bình thường hoạt ngôn nhưng từ lúc nhìn thấy cô bé kia Bình An lại chẳng nói lời nào, Dương nhất định đã nhận ra điều bất thường. Anh hỏi cô: "Mệt à em?" 

 

Cô lắc đầu, vẫn không nói gì. 

 

"Anh lỡ làm gì sai hả?"

 

"Anh không sai." Cô thở dài, mím môi, một lúc sau mới lên tiếng. "Anh có cảm thấy em bị xấu không?" 

 

Dương im lặng một lúc rồi đột nhiên bật cười. Đến bây giờ anh mới hiểu lý do tại sao từ khi nhìn thấy cô bé kia Bình An lại ủ rũ như vậy. Anh lau tay rồi kéo cô quay về phía mình, anh áp hai tay lên má rồi nâng mặt cô lên: "Xấu, nhưng mà xấu như vậy nên chúng ta mới xứng với nhau, em đẹp quá anh sẽ cảm thấy không yên tâm." 

 

Anh nói vậy nhưng trong thâm tâm chưa bao giờ nghĩ cô xấu, thật ra anh cũng không để ý mấy đến vẻ ngoài của cô. Cô ấy không giống những cô gái khác, tuy không dùng mĩ phẩm nhưng da vẫn trắng, môi vẫn hồng, tuy mệt nhưng năng lượng lúc nào cũng dư, lại biết cách làm người khác vui. Anh rất tự hào vì bản thân là người được chọn, tự hào vì được ở bên cô.

 

"Ờ." Bình An chu môi, phồng má rồi quay sang tiếp tục với công việc của mình. Tuy câu nói của anh đã giúp cô an tâm vài phần, nhưng ít nhiều vẫn có chút canh cánh trong lòng. 

 

Bữa trưa của bọn họ diễn ra khá vui vẻ, đến lúc ấy cô mới biết người yêu của Đăng tên là Quỳnh Anh, hơn cậu một tuổi, hiện đang học Y giống cô. Cô bé còn nói hè này muốn nhờ cô mở lời giúp cô bé có cơ hội vào bệnh viện xem mọi người làm việc, cô cũng rất vui vẻ mà đồng ý.

 

Sau bữa trưa, Quỳnh Anh muốn nói chuyện riêng với cô nên hai người bọn họ vào phòng của cô nói chuyện. 

 

"Chị ơi, mặt mộc của chị xinh quá, còn trẻ nữa, chị chia sẻ cho em một vài tips dưỡng da đi." Quỳnh Anh nhìn cô, ánh mắt mang đầy sự ngưỡng mộ.

 

"Hả? Chị có dưỡng đâu." Cô gãi đầu. Thời gian ngủ của cô còn phải chắt chiu từng phút, lấy đâu ra thời gian dưỡng da. Có lẽ do bình thường cô ăn sạch uống sạch, lại còn chăm chỉ tập thể dục với ngủ sớm nên da có hơi trắng một tí.

 

Quỳnh Anh đưa tay lên sờ sờ má cô, gương mặt không giấu nổi sự phấn khích. Cô dùng không biết bao nhiêu lọ kem dưỡng, serum nhưng da chẳng được mềm mịn như Bình An. 

 

"Thật ra em rất ngưỡng mộ chị."

 

Trong những năm yêu nhau, cô phát hiện ra Đăng là một kẻ rất thần tượng anh trai, cậu thường kể câu chuyện tình yêu của anh trai cho cô nghe. Cô rất khâm phục tình yêu của Lương Bình An và Dương, cũng rất hâm mộ Bình An về tài năng và sự dũng cảm. Hôm nay gặp nhau cô cảm thấy rất phấn khích, nhưng vì thể diện nên đã nhịn mấy tiếng đồng hồ, bây giờ cô muốn bung xoã.

 

Quỳnh Anh ôm tay cô, nũng nịu: "Chị, sau này em có thể đến đây chơi nữa không?"

 

Cô gật đầu: "Ừ, chuyển đến đây ở luôn cũng được, đằng nào sau này em chẳng về đây."

 

Quỳnh Anh đỏ mặt, cô vui sướng cười hí hí. Từ lúc đó đến khi về nhà cô bé cứ cười mãi, đến nỗi cô phải hỏi riêng Đăng xem người yêu của cậu có bị bệnh không.

 

Mấy ngày sau, Bình An sau khi tăng ca mới mở điện thoại định nhắn tin với Dương thì nhìn thấy tin nhắn từ một số lạ. Cô mở ra xem, người đó gửi cho cô một bức ảnh chụp Dương và một tập tin nhắn thoại. Anh trong tấm ảnh đã ngất đi, người đầy vết thương, còn bị trói ở cây cột chữ thập, bàn tay bị đinh đ.â.m xuyên qua. Cô cảm thấy trái tim mình đau dữ dội, chân như đứng không vững, cả người toát đầy mồ hôi lạnh. 

 

Cô mở đoạn tin nhắn thoại kia lên, chỉ thấy người đó nói bảy chữ: "Nếu muốn nó sống, mau đến đây."

 

 

• Đón chờ phần 2 "Ánh Dương Không Hoen Gỉ" nhé! •

 

"Anh không chắc kiếp sau chúng ta có thể gặp lại nhau, nên ở kiếp này hãy để anh yêu em một cách trọn vẹn nhất. Như vậy đến khi luân hồi, anh sẽ không còn gì hối tiếc."