Công Chúa Hôm Nay Tẩy Trắng Sao

Chương 102: Sau khi ngủ dậy



Khương Nghi Xuyên luôn rất nhạy bén trong việc nhận ra cảm xúc của Tống Ấu Quân. Khi thấy trong mắt nàng tràn ngập sự hoài nghi và sợ hãi, ánh mắt dần dần trở nên đỏ ửng, hắn lập tức hiểu nàng muốn nói gì. Vì thế, hắn không đợi nàng mở lời mà nhanh chóng cúi đầu, hôn lên môi nàng, giữ lại tất cả những lời nàng muốn nói trong khoảnh khắc đó.

Khương Nghi Xuyên không cần Tống Ấu Quân phải xin lỗi hay cảm ơn hắn. Mọi hành động của hắn đều xuất phát từ tấm lòng chân thành, từ sự quan tâm và tình cảm thật sự dành cho nàng. Hắn không bao giờ coi nàng là gánh nặng hay liên lụy, chỉ muốn nàng sống thật tốt và luôn bên cạnh hắn.

Trước đây, Tống Ấu Quân thường xuyên ốm yếu, sau những cơn bệnh còn để lại di chứng, khiến nàng thường xuyên bị sốt cao, ho khan, chỉ cần đi vài bước là thở hổn hển, mồ hôi vã ra. Khương Nghi Xuyên luôn lo lắng về tình trạng sức khỏe của nàng, cảm thấy nàng quá yếu đuối, như thể mỗi năm đều phải nằm trên giường, không thể rời đi vì sợ sẽ gặp phải tai họa hoặc làm phiền người khác.

Sau này, khi Khương Nghi Xuyên nhận thấy nàng bị lạnh đến tận xương, mỗi khi gặp gió là nàng run lên, hay những cơn ‘tụt huyết áp’ khiến nàng cảm thấy mệt mỏi, thì lòng hắn lại đầy lo âu và buồn bã.

Kể từ lúc đó, hắn cảm thấy một sự thay đổi trong lòng, hy vọng nàng có thể mạnh khỏe, vui vẻ, giống như những cô gái khác, tràn đầy sức sống, tự do chạy nhảy dưới ánh mặt trời. Và cũng chính từ những mong muốn đó, cảm xúc trong hắn càng lúc càng trở nên mãnh liệt, lẫn trong đó là những cảm giác ngọt ngào, chua xót và ghen tuông.

Khương Nghi Xuyên trước kia không hiểu rõ tình yêu là gì, nhưng khi trái tim hắn bắt đầu động lòng, hắn ngay lập tức nhận ra sự thay đổi trong chính bản thân mình.

Tống Ấu Quân vốn là công chúa trưởng của Nam Lung, được hoàng đế nâng niu như bảo vật, được nuông chiều hết mức. Sau này khi đến tuổi thành hôn, hoàng đế đã chọn một chàng phò mã xuất sắc từ hàng vạn người để gả cho nàng. Cả quyền thế, phú quý và sự sủng ái, nàng không thiếu thứ gì.

Khương Nghi Xuyên có thể cho nàng chỉ có một điều duy nhất: một tấm lòng chân thành.

Từ nhỏ, Khương Nghi Xuyên đã rời xa gia đình, sống trong cảnh tha hương cầu thực, mang nặng trách nhiệm phụng sự gia tộc. Mười năm cẩn trọng và phấn đấu vất vả, cuối cùng, hắn đã trở về quê cũ, trở thành người đứng sau mỗi hoàng dêd Bắc Chiêu, có quyền cao chức trọng. Những gì hắn thiếu trước đây giờ đã có đủ.

Khi Tống Ấu Quân vừa nói không muốn ở lại Bắc Chiêu, Khương Nghi Xuyên suy nghĩ một lúc và cảm thấy rằng bỏ đi tất cả những thứ đó, hình như cũng chẳng phải điều gì đáng tiếc. Phú quý, quyền thế, sự ngưỡng mộ từ thiên hạ - tất cả những thứ đó làm sao có thể sánh với việc tìm lại tiểu công chúa Tống Ấu Quân ngày xưa?

Khương Nghi Xuyên đang chìm trong suy nghĩ ấy, thì đột nhiên cảm thấy cổ có chút ngứa. Hắn cúi đầu nhìn xuống.

Tống Ấu Quân sau hai đêm không ngủ đủ, ăn xong bữa rồi cảm thấy mệt mỏi và dựa vào hắn để ngủ thiếp đi, đầu tựa vào vai hắn. Đôi mi dài của nàng còn đọng những giọt nước mắt nhỏ, nhưng dường như đã trôi vào giấc mơ đẹp.

Khương Nghi Xuyên nhìn nàng ngủ say, cảm thấy một chút mệt mỏi. Dù vậy, hắn cố nén lại cơn buồn ngủ, vì biết không lâu nữa họ sẽ phải rời đi, nhưng trước mắt, hắn chỉ có thể nhẹ nhàng ngắm nhìn nàng.

Tống Ngôn Ninh về đến nhà sau khi cưỡi ngựa, ban đầu định đứng ngoài chờ Tống Ấu Quân về, nhưng cái lạnh bên ngoài quá tê tái, mà y hôm nay mặc quá ít để chống chọi với gió lạnh. Không chịu được, y đành vào trong, tắm rửa và thay đồ mới.

Khoảng nửa giờ sau, xe ngựa về đến nhà. Khương Nghi Xuyên không đánh thức Tống Ấu Quân, chỉ nhẹ nhàng bế nàng xuống xe và đi thẳng vào phòng.

Vì Tây viện bị thiêu hủy, Tống Ngôn Ninh tạm thời chuyển vào Đông viện, ở chung với Tống Ấu Quân và Khương Nghi Xuyên trong một sân. Khi nghe thấy tiếng động, y vội vã chạy ra, muốn nói chuyện với Tống Ấu Quân: "A tỷ!”

Khương Nghi Xuyên liếc một cái, ra hiệu im lặng.

Tống Ngôn Ninh nhận ra Tống Ấu Quân đang ngủ trong lòng Khương Nghi Xuyên, liền lập tức ngậm miệng, nhanh chóng đi qua.

Tuy nhiên, tiếng gọi ấy vẫn khiến Tống Ấu Quân tỉnh lại, mắt mở ra nhìn quanh và nhận ra mình đã về nhà. Sau đó, nàng từ trong lòng Khương Nghi Xuyên nhẹ nhàng ngồi dậy.

Tống Ngôn Ninh thấy nàng tỉnh, lập tức bắt đầu kể lại tâm trạng khi nàng bị bắt đi, giọng buồn bã, trong mắt còn sót lại hai giọt nước mắt.

Tống Ấu Quân cảm thấy buồn ngủ, mắt không thể mở ra nổi, ngáp một cái rồi hỏi: "Tống Lục, đệ ăn cơm chưa?"

Tống Ngôn Ninh ngẩn người: "Chưa đâu."

Nhớ tới cả Khương Nghi Xuyên cũng chưa ăn, Tống Ấu Quân vội vàng bảo hạ nhân chuẩn bị đồ ăn cho bọn họ. Còn mình thì định đi tắm rửa, vì từ khi bò ra từ hầm ngầm đến giờ, nàng vẫn chưa có thời gian làm sạch cơ thể, mồ hôi và bùn đất còn vương lại trên da.

Khương Nghi Xuyên nhẹ nhàng vỗ đầu nàng: "Đừng ra ngoài đêm, vào trong đi."

Ba người ngồi quanh bàn ăn, trong khi chờ đợi, Tống Ngôn Ninh bắt đầu kể về những chiến công của mình hôm nay, khoe rằng mấy năm luyện b.ắ.n cung không hề uổng phí.

Thực sự không phải khoe khoang, Tống Ấu Quân cũng nhận thấy kỹ năng b.ắ.n cung của Tống Ngôn Ninh đã tiến bộ rất nhiều so với trước đây. Có lẽ ba năm qua y không hề bỏ qua việc luyện tập, và hôm nay mới có được thành tựu như vậy.

Tống Ngôn Ninh bình thường hay quát tháo và nhảy nhót lung tung, nhưng ai ngờ rằng giờ đây lại trở nên xuất sắc đến thế.

Ai mà dám nói Tống Ngôn Ninh là phế vật, Tống Ấu Quân chắc chắn sẽ không vui đâu.

Sáng hôm sau, khi ánh sáng mặt trời chiếu vào, phố xá lại trở nên nhộn nhịp, người dân trong thành đã bắt đầu một ngày mới.

Tống Ấu Quân tắm rửa sạch sẽ, thay bộ quần áo ấm áp thoải mái rồi lên giường nằm, đắp chăn lên người và thiếp đi.

Khương Nghi Xuyên ăn một chút gì đó, sau đó tẩy rửa những vết m.á.u trên người, chuẩn bị ngủ. Trước khi ngủ, hắn lại đi nhìn Tống Ấu Quân đang ngủ say, kiểm tra một lượt dưới giường, nơi đã được sửa chữa lại và trải lại đá hoa, rồi mới an tâm đi ngủ.

Trong hai ngày qua, Khương Nghi Xuyên gần như không nghỉ ngơi, cơ thể mệt mỏi rã rời. Vừa chạm gối là hắn đã thiếp đi ngay lập tức.

Trong căn nhà yên tĩnh, ba người đều đang ngủ say. Các tùy tùng không ai lên tiếng, tạo nên một sự yên lặng đối lập hoàn toàn với sự ồn ào của phố xá bên ngoài.

Tống Ấu Quân ngủ suốt đến chiều, khoảng bảy tám tiếng đồng hồ. Khi tỉnh dậy, nàng cảm thấy cơ thể mình như được tái sinh, thoải mái vô cùng.

Sau đó, nàng rời giường và đi sang xem Khương Nghi Xuyên. Hắn mệt mỏi đến mức hiện tại vẫn còn đang ngủ say, ánh nắng ngoài cửa sổ bị rèm che khuất, cả căn phòng tối mờ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Khương Nghi Xuyên nhắm mắt, vẻ mặt vốn lạnh lùng lại trở nên mềm mại, với nụ cười nhẹ nhàng, tạo cảm giác phúc hậu và vô hại. Tống Ấu Quân ngồi xuống mép giường, nhìn hắn một lúc lâu.

Ngày xưa, nếu có ai gần bên, ngay cả khi ngủ mơ, Khương Nghi Xuyên cũng sẽ tỉnh dậy. Nhưng lần này, hắn lại ngủ sâu, không có dấu hiệu tỉnh giấc.

Tống Ấu Quân nhìn thêm một lát nữa rồi nhẹ nhàng ra khỏi phòng.

Bên ngoài, ánh nắng mặt trời chiếu rọi ấm áp, dù là mùa đông nhưng không khí vẫn ấm áp, không có chút lạnh giá nào. Tống Ấu Quân uể oải duỗi eo, ngẩng đầu lên, đôi mắt híp lại nhìn vào bầu trời xanh thẳm. Đang lúc mơ màng, Dương Thuần đi tới trước mặt nàng.

“Tống cô nương, đang rảnh rỗi tắm nắng sao?”

Dương Thuần vừa mới quay về Thương Dương sau hai năm phiêu bạt. Mấy ngày gần đây, bà được sống trong điều kiện tốt, ăn uống đầy đủ và mặc những bộ xiêm y đẹp nhất, nhìn như trẻ hơn vài tuổi.

Tống Ấu Quân nhìn Dương Thuần và hỏi: “Dương cô cô tới tìm Vương gia ạ?”

Dương Thuần gật đầu: "Vương gia trước đó nhờ ta nghiên cứu loại trà Tam Thiên, ta đã tìm ra một vài kết quả khá tốt.”

Tống Ấu Quân nghĩ Khương Nghi Xuyên vẫn đang ngủ, liền nói: “Đừng vội, Vương gia đang nghỉ ngơi.”

Dương Thuần đương nhiên biết mối quan hệ giữa Tống Ấu Quân và Khương Nghi Xuyên, vì vậy bà rất tôn trọng Tống Ấu Quân và gật đầu nói: “Vậy ta sẽ đi về trước, đợi Vương gia tỉnh lại rồi sẽ đến báo cáo.”

“Chờ một chút." Tống Ấu Quân gọi lại nàng, rồi đột nhiên nảy ra một ý tưởng: "Ngươi thường nấu cơm không?”

Dương Thuần ngẩn người, rồi gật đầu: “Đây là điều đương nhiên.”

Tống Ấu Quân rảnh rỗi không có việc gì làm, liền kéo Dương Thuần vào gian thiện phòng. Không giống như nàng, Dương Thuần là nữ tử xuất thân từ thôn trang, nơi không có gia đình giàu có hay nha hoàn nô tỳ. Mỗi gia đình đều do nữ nhân nấu cơm, nên Dương Thuần không chỉ giỏi y thuật mà còn có tay nghề bếp núc rất tốt.

Tống Ấu Quân nghĩ mình có thể học một chút món ăn đơn giản từ Dương Thuần, rồi làm một bữa cơm cho Khương Nghi Xuyên và Tống Ngôn Ninh. Hai người họ đã vất vả mấy ngày nay vì mình, nên nàng muốn tự tay làm bữa ăn cho họ.

Tống Ấu Quân không phải là người giỏi nấu nướng, nhưng vì trước đây trên mạng đã xem rất nhiều video hướng dẫn nấu ăn, nên dù không ăn thịt heo bao giờ, nàng cũng biết được các bước cơ bản. Nàng dùng những nguyên liệu có sẵn trong phòng bếp để làm ra những món ăn khác biệt, điều này không phải là khó khăn gì.

Hơn nữa, có sự giúp đỡ của Dương Thuần, Tống Ấu Quân phân công công việc cho những nam nhân trong phòng bếp, còn mình thì tiếp tục bận rộn với việc chuẩn bị món ăn.

Trước đây nàng đã học cách làm bánh kem nhỏ từ trứng gà. Mặc dù không có lò nướng cắm điện, nhưng nàng phát hiện trong phòng bếp có một chiếc lò nướng nhỏ, có thể sử dụng được. Thời gian để làm bánh khá lâu, Tống Ấu Quân cùng Dương Thuần thay phiên nhau làm việc, tạo ra tiếng động khiến Tống Ngôn Ninh tò mò chạy vào.

Tống Ngôn Ninh thò đầu vào phòng bếp, nhìn thấy Tống Ấu Quân đang bận rộn với bột, không có kỹ năng hay thủ pháp đặc biệt, chỉ đơn giản là nhào bột thật mạnh. Khi thấy Tống Ngôn Ninh ló đầu vào, nàng lập tức vẫy tay gọi: "Tống Lục, lại đây."

Tống Ngôn Ninh vui vẻ chạy lại, hỏi: "A tỷ, tỷ làm gì vậy? Gà hấp bùn sao?"

Y vẫn nhớ mãi lần trước được ăn món "gà hấp bùn" do Tống Ấu Quân làm, dù không tinh tế nhưng rất ngon, và từ đó món này luôn ở trong tâm trí y, vượt lên tất cả những món ăn ngon trước đó.

Tống Ấu Quân đáp: "Làm chút điểm tâm ngọt, đệ giúp ta xoa bột này cho đều."

_Bản dịch thuộc về Hân Nghiên Lâu - MonkeyD. Vui lòng không ăn cắp dưới mọi hình thức.
Dtruyen, Truyenfull, Truyenplus, Wattpad, Cáo Truyện

là ĐỒ ĂN CẮP CHƯA ĐƯỢC CHO PHÉP!!!!!~_

Mặc dù Tống Ngôn Ninh không biết nàng muốn làm gì, nhưng chỉ cần Tống Ấu Quân nói, y luôn sẵn sàng giúp đỡ. Y lập tức rửa tay sạch sẽ, rồi bắt đầu nhào bột.

Từ nhỏ, y đã được nuôi dưỡng như một hoàng tử, đôi tay chưa từng phải động đến bột, vì vậy bây giờ y có vẻ không quen, tay nghề thô sơ hơn Tống Ấu Quân. Tuy nhiên, y không muốn thể hiện sự vụng về và sợ Tống Ấu Quân sẽ ghét bỏ mình, nên vẫn cố như thể đang làm rất tốt.

Tống Ấu Quân đứng bên cạnh quan sát, thấy y lạ lẫm với công việc này, nàng liền hướng dẫn nhanh chóng vài bước, rồi tiếp tục làm việc khác.

Tuy nhiên, Tống Ngôn Ninh thực sự không biết làm thế nào để nhào bột. Chỉ mới vài phút, bột đã trở nên cứng lại, thay vì mềm dẻo như lúc đầu, mặt bột bắt đầu rạn nứt và không thể nhào lại được.

Tống Ngôn Ninh hoảng sợ nghĩ: [Chắc không phải do mình làm hỏng bột rồi chứ?]

Y quay đầu liếc nhìn Tống Ấu Quân, thấy nàng đang chăm chú nấu nướng, thỉnh thoảng lại nếm thử món ăn và dùng liều lượng gia vị rất cẩn thận. Từ cách nàng làm, có thể thấy được nàng đang hết sức dụng tâm.

Nếu như Tống Ấu Quân nhìn thấy khối bột này, chắc chắn nàng sẽ cảm thấy y vụng về, rồi đuổi y ra khỏi gian bếp, không cho phép y gây trở ngại thêm.

Tống Ngôn Ninh tưởng tượng một lát, cảm thấy rất không cam lòng, vì thế liền trực tiếp ôm khối bột ra khỏi thiện phòng.

Dương Thuần đúng lúc đi tới, nhìn thấy Tống Ngôn Ninh và hỏi: “Tống công tử, ngươi cầm khối bột này đi đâu vậy?”

Tống Ngôn Ninh thở dài: "Ta đi một chút sẽ về, rất nhanh thôi.”

Nói xong, y ôm khối bột đi mất. Dương Thuần ngơ ngác: "Ôm khối bột làm gì vậy chứ?”

Tống Ngôn Ninh rời khỏi thiện phòng, hướng thẳng tới Đông viện, với mục đích rõ ràng. Y đẩy cửa phòng, vọt đến bên giường Khương Nghi Xuyên: "Xuyên ca, Xuyên ca, ngươi mau tỉnh dậy.”

Khương Nghi Xuyên đã ngủ đủ, nên ngay khi Tống Ngôn Ninh đẩy cửa bước vào, hắn đã tỉnh lại, nhưng không mở mắt ngay lập tức. Sau khi nghe thấy giọng của Tống Ngôn Ninh vang lên bên tai, hắn vội vàng mở mắt.

Chỉ thấy một khối bột khổng lồ đang ở trước mặt, Tống Ngôn Ninh hớn hở nói: “Xuyên ca, ngươi xem, khối bột này còn có thể cứu giúp được gì không?”