Con Đường Ngược Gió

Chương 7



Chương 7:

 

“Chỉ chút thứ cộng một cộng hai này mà anh còn phải học lại thì thôi khỏi sống đi cho rồi. Đừng lề mề, bắt đầu đi!”

 

Tôi bĩu môi, lấy toán ra, đây là môn học khiến tôi đau đầu nhất.

 

Trí nhớ tôi không tệ, lịch sử, chính trị mấy môn học thuộc lòng thì tôi học nhanh, nhưng hễ dính tới tư duy logic thì liền bó tay.

 

Ân Tu Thừa cũng chẳng vòng vo, bắt đầu từ chương trình lớp 10 mà bù lại cho tôi.

 

“Đề này, em làm thử cho anh xem.”

 

“Anh muốn biết nền tảng của em tới đâu.”

 

Tôi nhìn xuống là một bài hình học không gian.

 

Những hình vẽ phối cảnh chằng chịt khiến tôi hoa mắt, đừng nói giải, đến đọc đề tôi còn chẳng hiểu gì.

 

Điểm A, Điểm B, Điểm C… vừa nhìn thôi đầu tôi đã đau nhức.

 

Thấy sắc mặt Ân Tu Thừa bắt đầu mất kiên nhẫn, tôi dè dặt nói:

 

“Anh… em không biết làm.”

 

“Không biết?” – Anh nhíu mày. – “Không biết chỗ nào?”

 

Tôi run run đáp:

 

“Chỗ nào cũng không biết… đề em đọc cũng không hiểu.”

 

Khuôn mặt Ân Tu Thừa dần trở nên nghiêm túc. Anh còn đưa tay sờ trán tôi, im lặng nghĩ một lúc rồi nói tỉnh bơ:

 

“Kiều Như, hay là em bị thiểu năng trí tuệ nhỉ? Ý anh là, có lẽ bẩm sinh em có vấn đề. Em từng đi kiểm tra chưa?”

 

Tôi tức tối đập cuốn sách vào mặt anh:

 

“Em đi méc mẹ anh bây giờ!”

 

“Được rồi được rồi.” – Anh mở sách ra, lật lại về trước rồi nói: 

 

“Xem như anh xui đi!”

 

“Nhìn đây, đây là điểm A, nối một đường thẳng tới điểm C…”

 

Anh dùng bút vạch một đường.

 

“Thế này, nó tạo thành cái gì?”

 

Tôi ngó ngó, lưỡng lự đáp:

 

“Tam giác… đều?”

 

“Đúng rồi! Xem ra em không ngu thật.”

 



 

Tôi tưởng một thiên tài như Ân Tu Thừa sẽ giảng qua loa, bởi với họ chỉ cần liếc một cái là biết đáp án, căn bản không thể hiểu cảm giác xoắn não của người bình thường.

 

Ai ngờ anh lại giảng rất tỉ mỉ, từng bước một, từng chi tiết đều phân tích rõ ràng.

 

Tôi cứ thế theo dòng suy nghĩ của anh, thật sự bắt đầu hiểu ra chút ít. Tuy đôi khi vẫn thấy mơ hồ, nhưng Ân Tu Thừa luôn tách nhỏ ra, kiên nhẫn giải thích lại.

 

“Nên, đáp án cuối cùng của bài này là gì?” – Nửa tiếng sau, anh buông bút, ngồi ngả ra ghế, chân gác chéo, nhìn tôi hỏi.

 

Tôi thử thăm dò:

 

“Là… diện tích hình bóng mờ gấp đôi?”

 

“Chuẩn luôn!”

 

Anh búng tay “tách” một cái:

 

“Cái đầu này còn dùng được đấy, nhưng nền tảng tệ quá. Tối nay em chép hết toàn bộ công thức trong cuốn này ra rồi học thuộc, mai anh kiểm tra.”

 

Anh đứng dậy, cúi xuống gần tôi, rồi hạ giọng uy hiếp:

 

“Không thuộc thì anh đánh c.h.ế.t em.”

 

Gần như thế, tôi mới để ý hàng mi của anh dài đến kinh ngạc, khẽ lay động như cánh bướm.

 

Đẹp quá. Sao lại có người vừa đẹp trai, vừa học giỏi như vậy?

 

Ông trời rốt cuộc ông đã đóng đi cánh cửa nào của anh ta vậy?!

 

Anh ấy đến giờ anh vẫn chưa yêu ai… có khi nào là gay không?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Khi tôi đang thắc mắc, thì Ân Tu Thừa đã đứng dậy, xách sách bỏ đi:

 

“Từ mai em bảo nhờ Trương xin nghỉ đi, em đừng đi học buổi tối nữa. Anh sẽ kèm em.”

 

Nói xong, anh lại bỏ sách xuống rồi đi thẳng.

 

Mẹ tôi thấy anh chuẩn bị về, vội lau tay, chạy ra:

 

“Tu Thừa à, đi ngay sao? Ở lại ăn cơm với nhà dì đã!”

 

Anh xua tay:

 

“Không cần đâu ạ, mẹ cháu nấu rồi. Hôm khác cháu ở lại. Dì không phải tiễn đâu, vào đi thôi. Ngày mai cháu lại qua.”

 

Mẹ tôi luyến tiếc nhìn bóng lưng anh rời đi, cho đến khi biến mất trong thang máy mới quay lại, dặn tôi:

 

“Như Như, Tiểu Ân đến kèm con học đúng là phí tài nó quá, con nhất định phải biết tranh thủ, nghe rõ chưa?”

 

Tôi gật đầu, ôm sách định đọc lại.

 

Cái cách giải ban nãy rất thú vị, tôi muốn thử nghiệm thêm.

 



 

Hôm sau tôi tới trường từ sớm.

 

Có một chỗ trong cách giải hôm qua tôi vẫn chưa thông, muốn hỏi lại Ân Tu Thừa nhưng sợ anh mắng, nên tính hỏi thầy.

 

Dù vậy, trong lòng tôi vẫn thấy lo vì dạng học sinh như tôi, ngoài việc bị mời phụ huynh thì chưa từng dám bước vào văn phòng bao giờ.

 

Liệu thầy có cảm thấy rằng tôi tới gây rối không?

 

Tôi run rẩy bước vào, thấy thầy toán đang uống trà.

 

Thầy là một người đàn ông trung niên, bình thường thích nhất là hút thuốc, uống trà, mắng người cũng chẳng nhẹ tay.

 

Tôi vừa hối hận định lùi ra thì bị phát hiện.

 

“Kiều Như, em tìm ai?”

 

Tôi mím môi, lí nhí:

 

“Thưa thầy… em muốn hỏi một bài.”

 

Tôi đứng ngay ngắn, tim đập thình thịch. Văn phòng giáo viên đối với hạng học sinh kém như tôi vốn có uy h.i.ế.p tự nhiên, chỉ cần bước vào đã thấy căng thẳng.

 

Thầy đặt cốc xuống, giơ tay:

 

“Đề bài đâu?”

 

Tôi vội hai tay đưa sách:

 

“Bài 7 ạ, em không hiểu tại sao lại phải nối điểm B với điểm E.”

 

Thầy nhìn qua một lượt rồi giải thích:

 

“Em thấy không, đường thẳng này song song với AC, có thể dựng được tam giác cân. Với hình học, em phải nghĩ đến các đường phụ đặc biệt trước…”

 

Thầy lấy thước ra, vừa vẽ vừa giảng từng chút.

 

“…Hiểu chưa?”

 

Tôi bừng sáng:

 

“Hiểu rồi! Em hiểu rồi!”

 

Thầy cười:

 

“Nghe nói gần đây em bắt đầu chịu học? Có vẻ yêu sớm cũng không hẳn là chuyện xấu.”

 

“Cái đầu này của em không tệ nhỉ, chỉ là trước đây không chịu học thôi. Thôi em về đi, có gì không hiểu thì lại hỏi thầy.”

 

Tôi đỏ mặt, cảm ơn rồi chạy ra.

 

Mọi chuyện dường như không hề đáng sợ như tôi từng nghĩ.

 

Tôi thầm nghĩ, có lẽ trước đây tôi đã phóng đại việc học lên quá mức.

 

Thực tế, chỉ cần chịu khó, thì cũng chẳng phải núi cao vời vợi gì.

 

Từ hôm đó trở đi, tôi không còn đi học buổi tối ở trường nữa.

 

Ân Tu Thừa sẽ kèm tôi học ở nhà.

 

Chuyện anh nói sẽ đánh tôi hoàn toàn không phải đùa, anh rất thường xuyên cầm sách gõ vào đầu tôi.