“Không cần cậu ở đây giả vờ cao thượng, đừng có hối hận là được.”
Nói xong, tôi xách cặp, sải bước rời khỏi lớp.
…
Nói mấy câu mạnh miệng thì hả dạ thật, nhưng vừa bước ra khỏi cổng trường tôi đã thấy hối hận.
Tôi đập tay vào trán, cắn răng rủa thầm sao lúc ấy không nhịn một chút, cùng lắm thì kiếm người dằn mặt cặp đôi kia một trận cho hả hơi cũng được!
Việc gì phải ngu ngốc thách thức vượt mặt Khâu Đình trong thi cử chứ?!
Giờ thì xong, còn mấy tháng nữa là thi cuối kỳ, làm sao tôi có thể vượt qua Khâu Đình được, đúng là chuyện hoang đường!
“Đầu heo! Đầu heo! Đầu heo!” – tôi chửi ngược bản thân không thương tiếc.
Về đến nhà, tôi vẫn còn rầu rĩ, nghĩ mãi không ra cách.
Nếu thật sự phải đứng trước cổng trường hét ba lần “Tôi, Kiều Như, chẳng là cái thá gì!” thì thà tôi đ.â.m đầu c.h.ế.t còn hơn!
Đang lúc bứt rứt, mẹ tôi gõ cửa:
“Như Như à, ra đây một chút! Anh Ân đến rồi!”
Tôi khó chịu đáp: “Anh Ân nào…”
“Ân Tu Thừa?!”
Tôi bật dậy cái rầm, làm mẹ giật nảy mình.
“Không được vô lễ với anh Ân, mau ra chào hỏi đi.”
Tuyệt quá! Đúng là buồn ngủ gặp chiếu manh!
Tôi lao ra ngoài, bật cửa một cái:
“Anh Ân! Anh đến rồi à!”
Ân Tu Thừa đang ngồi trên ghế sofa nhà tôi.
Ánh hoàng hôn buông xuống, chiếu lên dáng người cao ráo, phủ quanh anh một vòng sáng nhạt màu vàng đẹp đến mức không chân thật.
Nghe tiếng tôi, anh nghiêng đầu lại, đôi mắt đào hoa hơi nhướng, giọng lười biếng pha chút trêu chọc:
“Mặt trời mọc hướng Tây rồi chắc? Hôm nay sao không gọi anh là mọt sách nữa?”
Mặt tôi đỏ bừng.
Ân Tu Thừa là con trai của bạn thân mẹ tôi. Từ nhỏ, anh đã là huyền thoại ở cái xóm này.
Tiểu học thì nhảy lớp, trung học đã tự học hết chương trình phổ thông. Dù chỉ hơn tôi vài tuổi, giờ anh đã là nghiên cứu sinh thẳng tiến từ cử nhân lên tiến sĩ ở Thanh Hoa.
Hồi đó, dù được tuyển thẳng từ sớm, anh vẫn đi thi đại học và đạt điểm số khủng khiếp, đường đường chính chính vào Thanh Hoa.
Loại người này căn bản không giống con người nữa. Trên cổ không phải là cái đầu, mà là nguyên cả cái máy tính.
Khi còn là kẻ ham chơi, tôi ghét anh đến tận xương tủy, loại người vừa đẹp trai, vừa học giỏi, vừa gia thế hiển hách, sáng chói như mặt trời, càng khiến tôi trông như bùn nhơ.
Nhưng bây giờ thì khác!
Tôi đang cần đến anh. Có Ân Tu Thừa ở đây, Khâu Đình với Giang Thư Hoa còn không phải chỉ như trò hề trong tay tôi sao?
“Anh Ân con về nhà nghỉ một thời gian đấy, hai đứa cũng lâu rồi không gặp. Tiểu Như, con nói chuyện với Tiểu Ân một chút, mẹ đi rửa trái cây!” – mẹ tôi cười nói.
Tôi lập tức nặn ra một nụ cười nịnh bợ:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Anh Ân~, anh về rồi à~?”
Ân Tu Thừa nhìn tôi như thể vừa thấy thứ gì bẩn thỉu, cảnh giác lùi lại sau:
Lần này anh ấy rốt cuộc cũng biến sắc, nhìn tôi đầy nghi ngờ:
“Kiều Như, em không bị thứ gì đó nhập vào người đấy chứ?”
Tôi chịu hết nổi, gào lên:
“Ân Tu Thừa! Anh nói đi anh có dạy hay không? Em bây giờ quay đầu là bờ thì không được à?! Anh mà không dạy em, em sẽ méc dì ngay!”
Mẹ Ân Tu Thừa không có con gái, lại đặc biệt thích trẻ con, nhất là tôi.
Nếu bà biết anh không chịu giúp tôi học, chắc chắn sẽ mắng anh đến chết.
Quả nhiên, gương mặt Ân Tu Thừa cứng lại, cắn răng nghiến lợi:
“Kiều Như, em đúng là hết thuốc chữa, lần này lại muốn giở trò gì nữa?”
Tôi vội vàng nắm lấy cánh tay anh, thành khẩn:
“Anh, em muốn thi Thanh Hoa! Em xin anh giúp em thi Thanh Hoa! Bạn trai em vì một học bá mà đá em, em đã cá cược với họ rằng em nhất định sẽ vượt qua trong kỳ thi cuối kỳ này!”
Tôi còn tưởng anh sẽ cười nhạo mình như người khác, ai ngờ anh chỉ hơi sững ra, rồi cau mày gãi đầu đầy bực dọc:
“Kiều Như, em yêu đương đến lú cả não rồi à?!
Thế anh được lợi gì?”
“Anh đang khởi nghiệp mà phải không! Em sẽ đưa hết tiền lì xì để dành cho anh là học phí!” – tôi phấn khởi nói.
Ân Tu Thừa hừ lạnh: “Nếu phải trông vào đống tiền lẻ lì xì của em thì anh khỏi làm gì nữa. Nghe đây, lo mà học cho tử tế, bằng không anh đánh c.h.ế.t em đấy!”
Tôi thoáng nghĩ, liền hiểu vì sao anh không cho rằng mục tiêu của tôi là viển vông.
Đối với loại “máy tính biết đi” như anh, Thanh Hoa căn bản chẳng phải là cái gì khó.
Quả này tôi nhặt được báu vật rồi!
Tôi mở to mắt, nghiêm túc gật đầu:
“Được! Không học nghiêm túc thì anh cứ đánh em!”
…
Ân Tu Thừa làm việc hiệu quả vô cùng, vừa ngồi xuống đã định bắt đầu dạy tôi ngay.
Tôi tò mò hỏi:
“Anh, anh không cần ôn lại trước sao?”
Khóe môi anh cong lên thành một nụ cười châm chọc.