“Ngươi… có gì đó không đúng. ”
Chứng kiến Loạn Chiến trở về, ánh mắt Vô Ưu híp lại.
Mà không chỉ hắn, ngay cả hai vị Cấm Lão khác là Đồng Thương và Yêu Linh cũng nhận ra sự bất thường của Loạn Chiến.
Bọn hắn đều là cao tầng của Cấm Khu, bình thường đối với thực lực của nhau rất là quen thuộc, nên khi Loạn Chiến vừa biến hoá, cả ba đều bén nhạy cảm ứng được một tia nguy hiểm.
Ở cách đó không xa, Lãnh Hồng cũng hơi nhíu mày… hắn từ trên người Loạn Chiến cảm giác được khí tức quen thuộc, nhưng không biết là quen thuộc ở chỗ nào, rất khó diễn tả.
“Hừ! ” Loạn Chiến không đáp, nội tâm lại thầm nghĩ:
“Chờ giải quyết xong Bá Việt Tông, ta sẽ khiến súc sinh Vô Ưu sống không bằng chết, rửa sạch mối nhục. ”
Hắn không dám đoạt mạng Cấm Lão tại Cấm Khu, nhưng có nhiều thứ đôi khi đáng sợ hơn cả cái chết.
Hiển nhiên hiện tại, y vô cùng tự tin đối với thực lực của mình.
ẦM ẦM ẦM…
Mà lúc này, Bất Hủ Thần Kiếp trên bầu trời đã đến thời khắc cuối cùng.
Chúng nữ không có chút dấu hiệu tổn thất nào trong thần kiếp, ngược lại khí thế đã ngày càng mạnh.
“Mau chuẩn bị! ” Lạc Nam đem Bá Cực Đỉnh ném lên không trung.
“Hắn muốn làm gì? ” Nhìn hành động của hắn, các phương tu sĩ không hiểu nổi.
Rất nhanh, tất cả đã có câu trả lời.
Khi cửa ải cuối cùng là Tâm Kiếp vượt qua, mây đen dữ dội bắt đầu tán đi, từng cột lôi đình khổng lồ tan biến, các tôn Chung Cực Phán Quan hoá thành hư vô.
VÙ VÙ VÙ VÙ…
Thiên địa Nguyên Khí như vũ bão kéo về, chất lượng Nguyên Khí sánh ngang hàng trăm vạn mỏ Nguyên Thạch Siêu Phẩm phủ xuống.
Bất Hủ Hiển Thế - Thiên Địa Cuồng Hoan.
Nguyên Khí số lượng như biển lớn tạo nên khung cảnh chưa từng có từ trước đến nay, như trên bầu trời của Đông Nam xuất hiện hải dương vô tận.
Những Nguyên Khí này có thể củng cố tu vi Bất Hủ Thần, đồng thời cũng là tài nguyên quý giá đối với bất cứ sinh linh Siêu Thần nào trở xuống.
“Thu! ”
Lạc Nam quát lên.
ONG!
Bá Cực Đỉnh tách thành 3000 tôn, kích thước biến hoá thành khổng lồ bắn ra bốn phương tám hướng xung quanh chúng nữ, ra sức hấp thụ lượng Nguyên Khí thất thoát, không để rơi mất dù chỉ một giọt.
“Cái này…” Rất nhiều tu sĩ, thế lực khác ở xung quanh đang định quay về hưởng ké gặp phải tình huống này, tiếc nuối nuốt nước bọt, suýt chút khóc lên.
Biết bao nhiêu năm mới được nhìn thấy đại cơ duyên như vậy, Bá Việt Tông Chủ lại không cho chúng ta sử dụng.
Cả đám giận dữ và u oán nhưng không dám mở miệng ý kiến.
“Hừ. ” Lạc Nam nhếch mép:
“Lúc tông ta gặp nạn, các ngươi không ai đứng ra hỗ trợ, giờ lại muốn hưởng thụ phúc lợi à? Mơ tưởng! ”
Hắn cuốn lấy Nguyên Khí phân tán vào trong 3000 Bá Cực Đỉnh, sau đó điều động chúng nó bay về Bá Việt Tông, trực tiếp phóng ra toàn bộ.
“AAAAAAA”
Khoảnh khắc đó, vô số đệ tử, yêu thú, đại quân, sinh linh trong phạm vi tông môn hưng phấn cuồng hỉ, mừng rỡ như điên.
Trong vài hơi thở ngắn ngũi, các sinh linh, đệ tử, yêu thú tu vi thấp nhảy vọt một đại cảnh giới, từ Đại Đạo vào thẳng Thiên Đạo, từ Thiên Đạo vào đến Thần Đạo, mà từ Thần Đạo cũng tìm thấy bình cảnh Siêu Thần.
Yêu Thú của Vạn Yêu Tộc lột xác, thanh tẩy huyết mạch, sinh ra giác tỉnh, biến dị.
Ngô Đồng Thụ, Bất Tử Thụ, Tre Cổ Việt, Kiến Mộc Thần Thụ, Bàn Đạo Thụ… tất cả Mệnh Thiên Nguyên Chủng đều cùng nhau đơm hoa kết quả, liên tục sinh ra tài nguyên quý hiếm.
Ngay cả các Trưởng Lão cấp bậc Siêu Thần cũng được hưởng thụ lợi ích to lớn, lĩnh ngộ thêm Quy Tắc cao cấp, chiến lực đề thăng.
Chỉ trong một lần biết cách tận dụng nguồn lợi mà thiên địa ban thưởng, Lạc Nam đã giúp cho Bá Việt Tông nội tình tăng mạnh, rút ngắn được hàng vạn năm phát triển.
Địa vị của hắn giờ đây ở trong lòng mỗi sinh linh Bá Việt Tông là chí cao vô thượng, không thể lay chuyển.
Mà các thế lực xung quanh nhìn thấy lại đỏ cả mắt, thèm chảy nước bọt nhưng chẳng thể làm gì.
Chỉ có thể nhìn Bá Việt Tông đang ngày càng vượt xa phần còn lại.
“Lạc đạo hữu thật cao minh. ” Thái Cổ Viện Trưởng không thể không cảm thán, đồng thời càng hiểu thêm về tính cách của đối phương.
“Không tệ! ” Lạc Nam hài lòng gật gù, chỉ Bá Việt Tông mới xứng đáng với thành quả này, đây chính là phần thưởng mà hắn giành cho tinh thần quyết sống chết, đồng cam cộng khổ cùng tông môn của các thành viên dưới trướng.
“Hừ, toan tính thật giỏi! ” Loạn Chiến lạnh lùng nói:
“Bất quá sắp bị diệt đến nơi rồi, phát triển thêm một chút như vậy có ý nghĩa gì? ”
VỤT VỤT VỤT VỤT…
Theo thanh âm của hắn, hai mươi vị Cấm Thần và bốn vị Cấm Lão đã tập trung trở lại.
Hiển nhiên khi Bất Hủ Thần Kiếp tán đi, nguy cơ không còn, bọn hắn vẫn muốn tiếp tục tiêu diệt Bá Việt Tông.
“Bại tướng dưới tay ta, ngươi lấy tư cách gì lên tiếng? ” Lạc Nam hờ hững hỏi, thả người bay lên đối diện với bọn chúng.
Phần phật…
Tay áo tung bay, hơn hai mươi vị Bất Hủ Thần đã tập trung phía sau hắn.
OÀNH!
Khí thế song phương cùng lúc bùng nổ, kịch liệt va chạm, càn khôn sụp đổ.
“Tông chủ và các phu nhân uy vũ! ” Đệ tử Bá Việt Tông kích động mặt mũi đỏ bừng cất tiếng rống lên.
Mọi thứ như đi từ địa ngục đến thiên đàng, vốn nghĩ rằng với trận hình kia của Cấm Khu, Bá Việt Tông dữ nhiều lành ít.
Vậy mà vào thời khắc quan trọng, lại có mười bảy vị Bá Phi và Đại Sư Tỷ cùng nhau đột phá Bất Hủ.
“Ta cũng muốn…” Lạc Thiên Ý ngồi trên Cung Đình Thụ đung đưa hai chân, sắc mặt phụng phịu nhìn tỷ tỷ Lạc Kỳ Nam đang có thể tham chiến cấp độ cao nhất.
Nàng phất tay, một khối Lệnh Bài có hình tam giác, toả ra chiến ý bức người hiện ra trong tay.
“Nhị tỷ, đó là gì nha? ” Lạc Yêu Nhi ngồi bên cạnh chớp chớp mắt hỏi.
“Là lệnh bài để tham gia Chung Cực Chi Chiến bên trong cái toà đấu trường kia. ” Lạc Thiên Ý giải thích, động ý niệm.
Chỉ thấy trong Lệnh Bài, số 99 nổi lên.
“Chỉ còn thiếu một điểm là ta đạt 100 điểm, sẽ đủ tư cách trở thành chủ nhân của nó. ” Lạc Thiên Ý nói.
“Vậy tại sao không đánh thắng luôn? ” Lạc Yêu Nhi hiếu kỳ.
“Vì cái tên kia cũng đang có 99 điểm, ta và hắn chỉ có một người thắng chung cuộc. ” Lạc Thiên Ý bất đắc dĩ:
“Chúng ta đã đánh mấy trận liền, đều bất phân thắng bại. ”
“Không ngờ trên đời còn có người cùng cấp đánh ngang tay nhị tỷ. ” Lạc Yêu Nhi thán phục.
“Hì hì, nhưng mà hắn sắp thua rồi! ” Lạc Thiên Ý tự tin cười:
“Chờ phụ thân, đại tỷ các nàng giải quyết xong phiền toái lần này, ta sẽ nhờ họ truyền thụ Quy Tắc mạnh hơn, không tin không giải quyết được cái tên kia. ”
“Vậy quá tốt rồi. ” Lạc Yêu Nhi hai mắt toả sáng:
“Muội cũng phải cố gắng mới được. ”
…
Đông Nam lúc này tĩnh lặng vô cùng, tất cả tu sĩ không ai dám thở mạnh.
Tuy nói hiện tại Bá Việt Tông đã vượt lên cả trận hình của Cấm Khu về số lượng Bất Hủ, nhưng một điều đáng lo ngại khác sắp xảy ra.
Đại chiến là không thể tránh khỏi, mà một khi phát sinh sẽ san bằng ít nhất một nửa lãnh thổ Đông Nam Chung Cực.
Quy mô càng lớn, tàn phá càng nhiều…
Nhất là với số lượng hơn 50 vị Bất Hủ Thần tham chiến chưa từng có trong lịch sử.
Tu sĩ từ Siêu Thần trở xuống ngay cả lá gan quan chiến cũng không có, sợ trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết, cả đám đang cố gắng rời khỏi Bất Hủ Thần Địa của Bá Việt Tông càng xa càng tốt…
Ngay cả các nội tình Bất Hủ, cũng phải tạm thời tiến vào Bất Hủ Thần Vật mà rời xa.
Trong lúc bầu không khí giương cung bạc kiếm, một tiếng cười quỷ dị vang lên:
“Khặc khặc, náo nhiệt như thế sao có thể thiếu bổn thần? ”
RĂNG RẮC…
Đại địa sụp đổ, một cánh cổng địa ngục mở ra, âm khí tràn ngập, oán hồn thét gào.
U Minh Hồn Cung mãnh liệt trồi lên, hiện ra một tên Bất Hủ Hồn Tu sắc mặt âm lãnh.
Chính là U Minh Chi Thần.
XOẸT XOẸT.
Không gian xé toạc, lại có hai thân ảnh hàng lâm mà đến.
Một thiếu niên và một thiếu nữ, huynh muội Song Cực Chi Thần, cùng nhau chấp chưởng Bất Hủ Thần Vật - Song Cực Đạo Tháp.
Hiển nhiên cả U Minh Chi Thần và Song Cực Chi Thần đều đánh hơi được đây là cơ hội duy nhất để loại bỏ đại địch là Lạc Nam.
Bởi một khi Bá Việt Tông thắng trận này, bọn hắn thừa hiểu việc tiếp theo mà Lạc Nam làm chính là săn lùng mình để báo thù rửa hận.
Vậy chi bằng nhân lúc Cấm Khu ra tay, bản thân tương trợ một phần lực lượng, loại bỏ hậu hoạn về sau một cách triệt để.
“Hé hé hé, địch của địch chính là bằng hữu, câu này vĩnh viễn không sai. ” Vô Ưu cười the thé:
“Hoan nghênh ba vị gia nhập! ”
“Như thế cũng tốt, đỡ cất công tìm kiếm. ” Lạc Nam nhếch mép cười.
Lãnh Hồng, Thủ Mộ Nhân, U Minh Chi Thần, Song Cực Chi Thần đều đã ở đây, chỉ tiếc là thiếu mất tên Binh Ngạo kia.
Bất quá không quan trọng, chờ sau khi trận này kết thúc, hắn tin tưởng bằng vào khả năng của Yến Linh, sẽ có thể tìm ra tung tích Binh Ngạo.
Hiện tại, nhân thủ hai bên đã không còn chênh lệch lớn, đằng đằng sát khí nhìn nhau.
KENG!
Kiếm khiếu cửu thiên, Diệt Quy Thần Chủ rút ra Tiệt Đạo Kiếm, ánh mắt khoá chặt lấy thân ảnh Vân Tiêu, nghiêm nghị nói:
“Thư Vân, sau nhiều năm như vậy… ngươi rốt cuộc trở về, có dám chiến với ta một trận? ”
“Mặc dù ta không có ấn tượng. ” Vân Tiêu lãnh đạm nói:
“Nhưng quá khứ kiếm của ngươi không chém được Quy Tắc của ta, hiện tại cũng là như vậy. ”
Đinh!
Vạn Đạo Lưu Ly Bình trôi nổi trong lòng bàn tay nàng, vô số loại Quy Tắc gào thét lao ra.
Khoảnh khắc đó, Quy Tắc của toàn trường đều cảm thấy bị áp chế một bậc.
Ngay cả Bách Thế Thư của Thái Cổ Viện Trưởng cũng cảm nhận được sự suy yếu trong hàng vạn loại Đại Đạo của mình.
Bách Thế Thư có thể đa dạng Đại Đạo, có được đa dạng quy tắc và nguồn lực lượng sánh ngang với nhiều phương thế giới, về tổng thể… có thể Bách Thế Thư vượt lên.
Nhưng nếu chỉ xét riêng về Quy Tắc, Vạn Đạo Lưu Ly Bình đứng trên tất cả.
KENG!
Tiệt Đạo Kiếm ngân vang dữ dội, Diệt Quy Thần Chủ một bước đạp ra, xuất hiện trước mặt Vân Tiêu, lưỡi kiếm trảm diệt.
“Đại Quy Thiên Diễn Quyết! ” Vân Tiêu nhếch môi, lần đầu tiên vận chuyển Bất Hủ Công Pháp ở kiếp này.
Ngay lập tức, toàn bộ lực lượng trong kinh mạch, đan điền của nàng đều hoá thành Quy Tắc.
Dùng Quy Tắc chiến đấu, không cần dùng lực lượng… đây chính là quyền năng đầu tiên của Đại Quy Thiên Diễn Quyết.
Chính việc cung cấp Bất Hủ Thần Lực chuyển hoá thành Quy Tắc đã khiến Quy Tắc của người tu luyện công pháp này vượt trội trong cùng cấp, chưa kể còn đa dạng các loại.
“Vạn Quy Thần Diễn! ” Vân Tiêu tiếp tục kết ấn.
Siêu Thần Binh đỉnh cấp - Tử Ảnh Nguyệt Đao hiện ra trong tay nàng.
Từ trong Vạn Đạo Lưu Ly Bình, hàng vạn quy tắc phô thiên cái địa tiến ra, khảm vào trên Tử Ảnh Nguyệt Đao.
Vạn Quy Thần Diễn, dùng Quy Tắc diễn hoá theo ý muốn của chính mình.
Trong nháy mắt, Tử Ảnh Nguyệt Đao có được lực lượng, khả năng phòng ngự và công kích không thua gì một thanh Bất Hủ Thần Binh.
KENG!
Đao ngân vô song, một đao chém ra quyết liệt.
ROẸT…
Ma sát dữ dội, Tiệt Đạo Kiếm cùng Tử Ảnh Nguyệt Đao kịch chiến…
Tiệt Đạo Kiếm vận chuyển năng lực trảm diệt quy tắc, muốn chém đứt rời quy tắc trên lưỡi đao.
Ngược lại, Vạn Đạo Lưu Ly Bình không ngừng cường hoá Tử Ảnh Nguyệt Đao thông qua Quy Tắc, khiến Tử Ảnh Nguyệt Đao bất bại trước Tiệt Đạo Kiếm.
“Ta hiện tại, so với quá khứ càng mạnh hơn! ” Vân Tiêu tự tin nói.
Hư ảnh Hoàng Trung Lý hiện ra, Vô Thượng Quy Tắc dung hợp cùng Bá Chủ Quy Tắc.
ĐÙNG!
Tử Ảnh Nguyệt Đao bùng nổ, đao ảnh đầy trời, chấn đến Diệt Quy Thần Chủ liên tục lùi bước.
“Chưa xong đâu! ” Diệt Quy Thần Chủ thanh lãnh quát:
“Quy Tắc, ta cũng có! ”
Ý niệm vừa động, Tiệt Đạo Kiếm rít lên, tất cả Quy Tắc mà nó thôn phệ được từ cổ chí kim bùng phát.
Tận dụng uy thế từ Bất Hủ Thần Binh, Diệt Quy Thần Chủ lại xông vào Vân Tiêu.
Lạc Nam có chút tiếc nuối vuốt cằm, trận này đến quá nhanh khiến hắn và Vân Tiêu chưa kịp song tu.
Bằng không nếu truyền thêm Bá Kiếm Quy Tắc cho nàng, Diệt Quy Thần Chủ chắc chắn phải nằm xuống.
Mà Vân Tiêu và Diệt Quy Thần Chủ đã chính thức khơi mào đại chiến.
Cường giả cấp bậc này, có thể dễ dàng đánh hơi thấy những kẻ khiến mình hứng thú, và chọn đó là mục tiêu nhắm đến.
Luân Hồi Kiếm Chủ nhìn về phía Tuế Nguyệt, một bước đạp ra hoà vào thời không, lạnh lùng rút kiếm.
Cửu Hành Đao Chủ nâng lên Cửu Hành Thần Đao, ánh mắt sắc lẹm quét đến Á Liên Nga, người cũng đang cầm Cửu Cực Thiên Đao nhìn về phía hắn.
Tinh Thần Chi Chủ diện mạo ngây thơ tưởng chừng vô hại, nửa hơi thở toàn thân toả sáng, hoá thành muôn vàn Lưu Tinh bắn đến Phiêu Tử Hàm.
“Khặc, thật là tài nguyên hảo hạng. ” U Minh Chi Thần nhìn lấy Thuỷ Triều Tịch, biểu lộ tham lam.
Nếu có thể đoạt được Khốn Hồn Đồ và thôn phệ hàng vạn linh hồn của nữ nhân ngư này, chính là thu hoạch lớn nhất trong cuộc đời hắn.
Ngược lại, Thuỷ Triều Tịch cũng cảm thấy U Minh Hồn Cung không tồi, đoạt về cho Hoạ Thuỷ hoặc Trì Du Điệp rất tốt.
Không hề do dự, nàng chủ động ứng chiến.
Lãnh Hồng hai mắt oán hận nhìn chằm chằm Lạc Long Nhi, nghiến răng nghiến lợi:
“Trả Thần Vật lại cho bổn toạ! ”
“Ngươi quá kém cõi khi vận dụng Vạn Vũ Chi Môn! ” Lạc Long Nhi lãnh ngạo đáp:
“Đến đây đi! Để ta dạy ngươi! ”
“Chết! ” Lãnh Hồng nộ hống, trực tiếp xông đến.
Hư ảnh hàng vạn vũ trụ xoay quanh đỉnh đầu Lạc Long Nhi… chỉ là bên trong đó, thình lình còn có ngân hà chiếu rọi.
Mỗi một tầng vũ trụ chứa một dãy ngân hà khổng lồ, sức mạnh đề thăng theo cấp số nhân.
Đồng tử Lãnh Hồng co lại, sau đó là sự sỉ nhục.
Bởi vì hắn rõ ràng cảm nhận được, Vạn Vũ Chi Môn đã mạnh hơn.
Nữ nhân này mới vừa đạt được nó, lại có thể khiến nó cường đại hơn mình đã sử dụng vô số năm.
Làm sao hắn có thể cam lòng?
“Nhưng thế thì sao, Dị Hoá Phệ Thần Châu của ta đủ để diệt ngươi! ” Lãnh Hồng rống giận.
“Tên này chiến với nữ nhân kia, ai sẽ cầm chân Thái Cổ Viện Trưởng? ” Đồng Thương hỏi.
“Giao cho Yêu Linh đi, phải có Cấm Lão mới ngăn được nhân vật như Thái Cổ Viện Trưởng. ” Loạn Chiến đáp.
“Vậy lấy ai vây diệt họ Lạc kia? ” Vô Ưu nhíu mày.
Loạn Chiến lãnh khốc nói:
“Ta và ngươi là đủ! ”