ẦM ẦM ẦM…
Trên không trung, đại kiếp ngày càng ngưng thực.
Bóng tối bao trùm một nửa diện tích Đông Nam, bên dưới là các tu sĩ, sinh linh chạy toán loạn vì sợ liên luỵ.
Tuy nói rằng Bất Hủ Thần Kiếp chỉ khoá chặt vào mục tiêu là người độ kiếp, thường không tác động đến sinh linh vô tội không có xen vào.
Nhưng trong lúc độ kiếp, các vị Bất Hủ Thần khó tránh khỏi phát động thủ đoạn cường đại để ngăn chặn Thần Kiếp, đến lúc đó chỉ cần một tia lực lượng vô tình quét qua cũng đủ nghiền nát Siêu Thần trở xuống thành cặn bã.
Ấy là chưa kể trận hình này có đến 18 vị cùng lúc đột phá, đây là chuyện chưa từng có trong lịch sử, có trời mới biết được quy mô sẽ lớn đến mức nào.
Chạy trước giữ mạng chính là thượng sách.
Không chỉ tu sĩ cấp thấp, ngay cả đám cường giả của Cấm Khu cũng phải nhượng bộ lui binh.
“Khốn kiếp thật. ” Vô Ưu Cấm Lão sắc mặt vô cùng khó coi.
Nếu là bình thường, với tính cách cẩn thận của lão, chỉ cần có một chút vấn đề vượt qua tầm kiểm soát đã sớm quay người bỏ chạy, bất chấp mặt mũi.
Nhưng lần hành động này là mệnh lệnh của Phó Cấm Chủ đưa ra, một là chiêu một Bá Việt Tông, hai là tiêu diệt… không cho phép xảy ra kết quả khác.
Vô Ưu biết nếu mình lâm trận đào tẩu, dù có chạy đến chân trời góc biển cũng sẽ bị Phó Cấm Chủ bắt về lột da rút gân.
Lão rất muốn liên lạc cho Phó Cấm Chủ hỏi ý kiến, nhưng lại không có biện pháp.
Bởi vì địa vị của Phó Cấm và Cấm Chủ ở Cấm Khu là chí cao vô thượng, chỉ ba vị đó có quyền ra lệnh cho thuộc cấp bất cứ lúc nào, ngược lại thì Cấm Lão, Cấm Thần đều không thể chủ động tìm đến bọn họ.
“Tuỳ cơ ứng biến vậy. ” Ánh mắt Vô Ưu loé lên, thầm nghĩ:
“Có lẽ mỗ lo xa, những nữ nhân này dù tiến vào Bất Hủ, cũng không thể mạnh bằng Cấm Thần được tuyển chọn kỹ càng. ”
Cấm Thần ở Cấm Khu đều là nhân vật kiệt xuất trong thế hệ của mình, giống như Tần Dương, Diệt Quy Thần Chủ… hiếm có Bất Hủ Thần sánh bằng bọn họ.
“Thậm chí chỉ cần các Cấm Thần cầm cự, chờ bốn vị Cấm Lão chúng ta giải quyết Lạc Nam là xong. ” Vô Ưu hạ quyết tâm.
Bá Việt Tông nếu mất Lạc Nam chẳng khác nào rắn mất đầu, không có gì phải sợ.
Ngược lại dù toàn bộ Cấm Thần chiến thắng, mà bốn vị Cấm Lão bọn hắn lại thua trong tay Lạc Nam, đó cũng là vô nghĩa mà thôi.
Nhưng điều đó có thể xảy ra sao?
Dù Lạc Nam có mạnh hơn lần trước, nhưng Vô Ưu cảm thấy hắn lấy một địch hai, đánh với hai vị Cấm Lão đã là hết sức, đừng mơ chống lại cả bốn vị… huống hồ là đánh bại?
Lạc Nam không quan tâm tên quái nhân này nghĩ gì, lúc này hắn chỉ chú ý đến các lão bà và nữ nhi của mình, truyền âm nói:
“Tách nhau ra! Đừng đứng gần quá! ”
Tuy nói cùng lúc độ kiếp sẽ kinh động thế gian, làm hắn nở mày nở mặt nhưng cũng có nguy cơ tiềm ẩn.
Nếu các nàng đứng quá gần nhau, chẳng may thế công của người này lan sang chỗ người khác, đó sẽ là hành vi xen vào Thần Kiếp của người khác, uy lực đại kiếp gia tăng, thậm chí chọc cho Giới Linh nổi giận thì nguy hiểm.
Giữ khoảng cách an toàn vẫn là trên hết.
Chúng nữ hiểu ý gật đầu, thả người tách xa nhau ra.
Mà theo sự di chuyển của các nàng, mây đen trên đầu cũng không hội tụ vào bầu trời Bá Việt Tông, ngược lại tán ra khắp phạm vi Đông Nam Chung Cực khiến tất cả tê dạ cả da đầu, vô số sinh linh kinh hồn táng đảm tìm chỗ thoát thân.
Đứng trên biển mây, từng tôn Chung Cực Pháp Quan sừng sững hiện ra.
Khiến mọi người giật mình chính là trong những nữ nhân này, có người phải đối mặt với hai vị Chung Cực Phán Quan cùng lúc.
Điều đó chứng tỏ, các nàng đột phá cùng lúc Song Đạo Bất Hủ, có thể là Thể Tu hoặc Nguyên Tu, cũng có thể là Nguyên Tu và Hồn Tu.
“Bá Việt Tông sau lần này… sẽ khủng khiếp đến mức nào đây? ” Nội tâm các đại nhân vật tại Đông Nam đều siết chặt.
“Đây chính là Đông Nam Đệ Nhất Tông! ” Thiên Mộc Lão Tổ trầm giọng nói.
“Không, còn hơn thế nữa. ” Tu Di Thần Tăng chắp tay, ngưng trọng nói:
“Bá Việt Tông chính là Chung Cực Đệ Nhất Tông, không ai không phục! ”
Lời này khiến đám người trầm mặc…
Quả thật, một tông môn có hơn hai mươi vị Bất Hủ Thần, trong đó còn có nhân vật như Bất Hủ Bá Chủ toạ trấn… hoàn toàn xứng đáng với danh xưng này.
Nhìn khắp cửu thiên thập địa, ở bất cứ đại khu nào, dù tập hợp tất cả nội tình Bất Hủ lại, số lượng chưa chắc sẽ sánh bằng Bá Việt Tông.
Đương nhiên đó chỉ là mặt ngoài ánh sáng, nước ở thế giới này sâu thẳm, từ Bất Hủ Thời Đại đến nay đã trải qua nhiều kỷ nguyên, không ai biết còn có tôn quái vật khổng lồ nào đang ngủ đông, ẩn thế hay không.
Nhưng thấy ở trước mắt, cái danh Chung Cực Đệ Nhất Tông của Bá Việt Tông là danh xứng với thực.
Đã có kinh nghiệm từ lần trước xem Tuế Nguyệt, Lôi Di Quân, Âu Dương Thương Lan, Yên Nhược Tuyết độ kiếp…
Thế nên lần này khi tự mình trải qua, các nàng Hi Vũ, Võ Tam Nương đều có thể bình tĩnh ứng phó.
Nhìn dáng vẻ tự tin, phong thái tuyệt đại và cách các nàng ngăn cản từng đợt Bất Hủ Thần Kiếp… Thái Cổ Viện Trưởng cảm thán nói:
“Tất cả đều thành, thật sự hâm mộ Lạc đạo hữu, có nhiều hồng nhan xuất chúng như vậy bầu bạn. ”
Trong khi đó, một thanh âm thần bí đột ngột truyền vào tay của Loạn Chiến Cấm Lão:
“Nghe nói Diệt Kiếp Thương của các hạ đã rơi vào tay Lạc tiểu súc sinh? ”
Sắc mặt còn đang âm trầm, Loạn Chiến giật mình đáp lại: “Ngươi là kẻ nào? ”
“Ta là ai không quan trọng, chúng ta có cùng kẻ thù. ” Thanh âm kia mờ mờ ảo đảo truyền đến:
“Cách chỗ ngươi đứng về phía nam vạn dặm có một thanh Bất Hủ Thần Binh cất trong hang động, danh xưng Ngạo Cực Kiếm, nó sẽ cho ngươi sức mạnh huỷ diệt Bá Hồng Kiếm của Lạc Nam. ”
“Hả? ” Loạn Chiến giật mình:
“Nhưng bổn toạ không thông Kiếm Đạo! ”
Lời này là thật, hắn tuy là Cấm Lão nhưng không phải vạn đạo đều tinh thông, đặc biệt trước đây chưa từng tu luyện Kiếm Thuật.
Hiện tại trong số cường giả Cấm Khu đang có mặt, chỉ có Diệt Quy Thần Chủ và Luân Hồi Kiếm Chủ là nắm giữ Kiếm Đạo cao thâm mà thôi.
“Yên tâm, Ngạo Cực Kiếm có thể tự phát chiến đấu, nó chỉ cần ngươi cung cấp lực lượng là đủ rồi. ” Giọng nói bí hiểm kia lại đáp:
“Đây là cơ hội, ngươi hãy nắm bắt cho tốt! ”
“Các hạ rốt cuộc là kẻ nào? ” Loạn Chiến chất vấn.
Đáng tiếc, lại không có thanh âm nào đáp lại.
“Hừ…” Loạn Chiến hừ lạnh, nhưng hắn cũng là nhân vật tài cao gan lớn, không hề e ngại cạm bẫy.
Thế là hướng Vô Ưu, Đồng Thương đám người nói: “Ta đến chỗ này một chút! ”
“Muốn đi đâu? ” Yêu Linh nhíu mày.
Loạn Chiến không đáp, xé rách không gian lao vọt đi.
“Mặc kệ hắn, có lệnh của Phó Cấm Chủ, hắn không dám đào tẩu đâu. ” Đồng Thương thoải mái.
Vô Ưu vuốt cằm, ánh mắt loé lên một tia khó hiểu.
Không lâu sau, Loạn Chiến quả nhiên tìm thấy một hang động phía sau một toà Thiên Nhiên Trận Pháp.
Cẩn thận điều động Loạn Chiến Phi Phong bao trùm toàn thân, Thất Giới Điện lại tự vận chuyển trong đan điền.
Loạn Chiến lúc này mới tự tin bước vào.
KENG!
Kiếm khí ngân vang chói tai khiến hắn giật mình.
Chỉ thấy cắm giữa khối đá to trong hang động, một thanh kiếm như đang trấn thủ càn khôn.
Kiếm này thon dài, to lớn vừa phải, lưỡi kiếm trong suốt như phe lê, sắc bén như phượng vũ, tinh tế vô luân.
Mà chuôi kiếm lại được đúc thành từ cổ thạch nặng nề, trái ngược hoàn toàn với phần lưỡi kiếm.
Ngăn cách giữa chuôi và lưỡi là phần cách kiếm bất phàm, đó là một đôi cánh do vô số thanh kiếm nhỏ kết thành, xoè ra hai bên, ở giữa có một viên ngọc thạch trong suốt.
“Hảo kiếm! ” Loạn Chiến giật mình trong lòng, ánh mắt nóng bỏng.
Dù không phải một kiếm tu, hắn vẫn cảm giác được sự lợi hại của thanh kiếm này.
Nó như sự kết hợp giữa tinh tế uyển chuyển và nặng nề bá khí.
Nhìn thấy nó, Loạn Chiến vô thức liên tưởng đến Bá Hồng Kiếm, cũng là một trong những thanh kiếm tuyệt hảo như vậy.
So với chúng nó, Tiệt Đạo Kiếm của Diệt Quy Thần Chủ hay Luân Hồi Chi Kiếm của Luân Hồi Kiếm Chủ liền kém hơn một bậc.
“Chỉ cần có ngươi, ta sẽ chuyển sang con đường Kiếm Đạo! ” Loạn Chiến ngạo nghễ nói, bước đến nắm lấy chuôi kiếm.
Nắm ở trong tay, cảm nhận được sự cường đại ẩn chứa bên trong, ánh mắt Loạn Chiến trở nên kinh dị.
Hắn cảm giác được nguồn sức mạnh của thanh kiếm này không thuộc về Bất Hủ Thần Binh, mà giống như một vị Bất Hủ Thần còn sống thực thụ.
“Không hổ danh Ngạo Cực Kiếm! ” Loạn Chiến nâng kiếm lên, ngửa đầu cười dài:
“Kể từ hôm nay, ta sẽ ngạo thị Chung Cực! ”
Khí linh của Thất Giới Điện và Loạn Chiến Phi Phong hiện ra kiểm tra, không phát hiện Ngạo Cực Kiếm có gì bất thường, quả thật là một thanh vũ khí tuyệt phẩm.
Loạn Chiến nhận thấy Ngạo Cực Kiếm là vật vô chủ, nghĩ rằng thanh âm thần bí vừa rồi chính là do Khí Linh của thanh kiếm đã kêu gọi mình.
Bảo kiếm chọn chủ, hắn đủ tư cách.
“Trời cũng giúp ta, mất đi Diệt Kiếp Giáo nhưng Ngạo Cực Kiếm càng mạnh hơn! ” Loạn Chiến nhếch mép.
Không do dự nữa, hắn trích ra linh hồn và tinh huyết của mình nhỏ vào thân kiếm, tiến hành thu phục.
Hồn và huyết chảy vào Ngạo Cực Kiếm, mọi thứ đều bình thường.
Nhưng đột ngột, Loạn Chiến giật mình kinh hãi…
Bởi hắn cảm nhận được, thanh kiếm này không những không tiếp nhận hồn và máu của mình, ngược lại nó còn đang luyện hoá chúng, muốn thu phục ngược lại Loạn Chiến.
PHỐC!
Biến cố xảy ra quá nhanh, Ngạo Cực Kiếm bất ngờ cắm vào lồng ngực Loạn Chiến, sắc bén đến mức phá tan phòng ngự của Loạn Chiến Phi Phong, mũi kiếm thành công xuyên vào.
VÙ VÙ VÙ VÙ…
Ngay lập tức, một cổ ý thức xa lạ xâm nhập vào ý thức của Loạn Chiến.
“Làm càn! ”
Loạn Chiến gầm lên phẫn nộ, Thất Giới Điện cùng Loạn Chiến Phi Phong phát động toàn diện sức mạnh chống lại.
KENG!
Ngạo Cực Kiếm reo vang, năng lực áp chế sức mạnh Bất Hủ Thần Vật toả ra khiến cả Thất Giới Điện và Loạn Chiến Phi Phong suy yếu trong chớp mắt.
Chỉ chờ có thế, ý thức và linh hồn xa lạ từ thanh kiếm đã xâm nhập vào nội thể của Loạn Chiến.
Thông qua sự quen thuộc từ huyết và hồn của kẻ này, nó nhanh chóng ký sinh vào, tiến hành dung hợp.
Muốn đoạt quyền làm chủ cơ thể và linh hồn của Loạn Chiến.
Nhưng Cấm Lão không phải nhân vật ăn chay, dù bị đánh lén bất ngờ và lâm vào thế bị động, luồng ý thức và linh hồn của Loạn Chiến vẫn ngoan cường chống lại.
Loạn Chiến Phi Phong và Thất Giới Điện hiển uy, cường hoá toàn diện thực lực của chủ nhân.
Sức mạnh của Loạn Chiến vượt qua dự kiến của Ngạo Cực Kiếm…
Mắt thấy ý thức của mình sắp bị ma diệt, nó trực tiếp không chống cự hay chiếm đoạt nữa, ngược lại chuyển sang hoà nhập vào linh hồn và ý thức của Loạn Chiến.
Nhờ vào quá trình nhỏ máu trích hồn nhận chủ vừa rồi, luồng ý thức này đã kết hợp chặt chẽ cùng Loạn Chiến.
VÙ VÙ VÙ…
Vô số thông tin như bão lũ tràn vào đầu Loạn Chiến, ý thức, trí nhớ, ký ức của cả hai hoà quyện vào nhau.
“AAAAAA. ” Loạn Chiến gầm lên:
“Binh Ngạo! ngươi lại muốn tính kế bổn toạ? ”
“Không, hiện tại chúng ta là một thể, ta là ngươi, ngươi cũng là ta! ” Tiếng cười điên rồ của Binh Ngạo từ trong đầu Loạn Chiến vang lên.
Binh Ngạo đã quan sát cục diện hồi lâu, nhận thấy sự cường đại của Bá Việt Tông, chỉ có một thanh kiếm như mình khó làm nên trò trống gì.
Thế nên hắn quyết định tính kế Loạn Chiến, dẫn dụ kẻ này tìm đến khi đối phương đã đánh mất Bất Hủ Thần Binh vào tay Lạc Nam.
Vốn Binh Ngạo định chiếm đoạt thân xác của Loạn Chiến, trở thành một vị Cấm Lão cao cao tại thượng của Cấm Khu, từ đó dù đánh không lại Lạc Nam, cũng không cần phải sợ tên này tìm đến mình trả thù.
Nào ngờ thực lực của Loạn Chiến mạnh hơn dự tính, dù bị đâm lén, bị cắn nuốt cả tinh huyết và linh hồn… hắn vẫn có thể chống cự, suýt chút ma diệt chính mình.
Rơi vào đường cùng, Binh Ngạo lựa chọn dung hợp ý thức, dung hợp linh hồn cùng Loạn Chiến.
Giờ đây hắn là Loạn Chiến, Loạn Chiến cũng chính là hắn.
Loạn Chiến không thể tự tiêu diệt linh hồn của chính mình.
“Khốn nạn! ” Loạn Chiến hai mắt đỏ ngầu, đáy lòng dâng lên kinh tởm tột đỉnh.
Hắn bị Vô Ưu làm nhục một lần, giờ đây nghĩ đến có tên nam nhân khác đang cùng mình hợp hồn, tâm cảnh suýt chút bạo liệt.
Mà khi ý thức của Loạn Chiến suy yếu, ý thức của Binh Ngạo liền đảo khách thành chủ…
“Tên chết tiệt này! ” Khí linh của Thất Giới Điện và Loạn Chiến Phi Phong mắng to.
“Câm miệng, hiện tại Binh Ngạo ta đã là chủ nhân của các ngươi. ” Binh Ngạo trong thân thể Loạn Chiến cười lạnh:
“Huống hồ hai ta kết hợp, lại có Ngạo Cực Kiếm trong tay, chiến lực tăng mạnh, có gì không hợp lý? ”
“Ngu xuẩn, ngươi hãy đọc ký ức của ta! ” Loạn Chiến rống lớn.
Binh Ngạo nghe vậy, cũng bắt đầu tìm tòi lục lọi trí nhớ của Loạn Chiến…
Một màn đen u tối hiện ra, khuôn mặt quỷ dị của Vô Ưu ngày càng gần trong tâm trí, mà Loạn Chiến lại mất đi khả năng phản kháng.
“PHỐC…” Binh Ngạo suýt chút nôn ra, nội tâm cuồng hống:
“Cấm Khu điên rồi, lại để tên quái nhân kia làm ra chuyện như vậy? ”
Binh Ngạo tâm cảnh bất ổn, Loạn Chiến liền chiếm ngược lại quyền khống chế.
Bọn hắn càng giằng co, càng tranh giành, mức độ linh hồn hoà hợp ngày càng hoàn hảo…
Cho đến cuối cùng, dù là Loạn Chiến Phi Phong và Thất Giới Điện cũng không nhận ra đâu là chủ nhân thật sự của mình.
Chẳng biết qua bao lâu sau…
ẦM!
Động phủ nổ tung, Loạn Chiến bước ra ngoài, vác lấy Ngạo Cực Kiếm trên vai.
Xung quanh hắn, ngàn vạn đạo kiếm khí như ẩn như hiện, nhất kiếm hoá vạn kiếm.
Lúc này hắn, có được ý thức, trải nghiệm, chiến lực của hai vị Bất Hủ Thần.
Khí chất đã biến hoá nghiêng trời lệch đất…
Ngoài sự u ám, lăng lệ, hiếu chiến ban đầu của Loạn Chiến, nay lại có thêm sự điên cuồng, bất chấp tất cả của Binh Ngạo.
Mặc kệ muốn hay không muốn, mặc kệ nguyên nhân đã xảy ra…
Mặc kệ bản thân là Loạn Chiến hay Binh Ngạo.
Không thể phủ nhận, hắn đã mạnh hơn rất nhiều!