Bạch Thiên Tôn không vội đáp. Lão cúi xuống, bàn tay gầy guộc nhẹ nhàng xoa lên đầu đứa trẻ. Một cử chỉ thoạt nhìn vô tình, nhưng trong mắt nam tử hắc bào, lại ẩn chứa một tia dị thường khó tả tựa như một dòng nước lặng lẽ gợn sóng trên mặt hồ băng lạnh.
Một đời chém giết, sát khí tích tụ trăm năm, Bạch Thiên Tôn vốn dĩ là một hung thần trong mắt thiên hạ. Khí tức của lão âm trầm như vực sâu không đáy, kẻ yếu chỉ cần đứng gần cũng thấy hàn khí xâm nhập tận cốt tủy, vậy mà...
Đứa trẻ này lại ngủ yên trong vòng tay lão, không chút sợ hãi.
Bé con hít thở nhẹ nhàng, hơi ấm mong manh tỏa ra như một đốm lửa nhỏ giữa màn đêm lạnh lẽo. Đôi mắt lim dim, khóe môi khẽ nhếch lên như đang nở một nụ cười trong giấc ngủ say.
Nam tử hắc bào im lặng quan sát, ánh mắt thâm trầm lóe lên một tia sắc bén. Hắn chậm rãi đặt chén trà xuống bàn, khóe môi nhếch lên, một nụ cười nhàn nhạt mà không rõ là ý cười hay giễu cợt.
Cơn gió nhẹ lướt qua, lay động tà áo đen của hắn, mang theo hương trà nhàn nhạt hòa cùng khí tức hàn lãnh của Bạch Thiên Tôn, một sự giao thoa kỳ lạ giữa sinh và tử, giữa sát lục và yên bình.
*"Hắc lão huynh, huynh nhìn xem, đứa trẻ này thật đáng yêu làm sao."
*
Hắc Thiên Tôn, kẻ luôn lạnh lùng như băng tuyết ngàn năm, chén trà trong tay chợt khựng lại. Hắn chậm rãi đặt chén xuống bàn, âm thanh va chạm giữa gốm sứ và mặt bàn gỗ khô khốc vang lên, khiến bầu không khí trong điện phút chốc trầm lắng. Hắn cất giọng khàn khàn:
*"Ngươi..."
*
Hắc Thiên Tôn lắc đầu, ánh mắt âm trầm lia qua đứa bé trong tay Bạch Thiên Tôn, tay nâng chén trà lên nhấp một ngụm, giọng điệu có chút trầm ngâm:
*"Tộc trưởng đã biết chuyện này chưa?"
*
Bạch Thiên Tôn khẽ thở dài, đôi mắt mang theo tia do dự. Hắn nhìn đứa trẻ trong tay, chậm rãi lắc đầu đáp:
*"Ta định để nó lại đây với huynh. Trong vòng trăm dặm nơi này, không có bóng dáng nhân tộc hay thiên tộc, lại càng cách xa Minh Giới. Ta thực không nỡ sát hại một đứa trẻ vô tội như thế này."
*
Dứt lời, Bạch Thiên Tôn cắn ngón tay, một giọt huyết châu đỏ thẫm rơi xuống, chậm rãi thẩm thấu vào đôi môi tái nhợt của đứa bé. Ngay khoảnh khắc giọt máu nhập thể, kinh mạch của nó bỗng rung động, một tầng hắc vụ quỷ dị bùng lên bao phủ lấy thân thể nhỏ bé. Hơi thở của đứa trẻ trở nên gấp gáp, từ sâu trong lồng ngực, một vật thể nhỏ như tiểu xà uốn lượn trườn ra. Vừa trông thấy nó, Hắc Thiên Tôn trầm giọng:
*"Phệ Mãng Trùng! Loại ký trùng này có thể cải biến huyết mạch, cường hóa thể chất, nhưng đồng thời cũng tạo ra một mối liên kết sinh tử với vật chủ. Ngươi thật sự đã suy tính kỹ?"
*
Bạch Thiên Tôn gật đầu, ánh mắt thâm trầm:
*"Nếu muốn giữ nó lại, đây là cách duy nhất để đảm bảo nó không trở thành mối họa về sau. Khi cần thiết, ta cũng có thể loại trừ nó."
*
Hắc Thiên Tôn không nói gì thêm. Hắn chỉ khẽ thở dài, rồi hóa thành một làn khói đen, tan biến vào bóng tối tĩnh mịch.
Đêm khuya thanh vắng, chỉ còn lại Bạch Thiên Tôn và đứa trẻ trong căn phòng rộng lớn. Ánh đèn dầu lập lòe chiếu lên gương mặt gầy gò nhưng uy nghiêm của lão, hắt bóng xuống nền đá lạnh tựa như một cơn ác mộng mơ hồ.
Đứa trẻ khẽ rên rỉ, đôi mi run run, dường như cảm nhận được sự biến đổi trong cơ thể. Hắc vụ quanh người nó dần thu liễm, da thịt tái nhợt cũng dần nhuốm lên một tầng huyết sắc nhàn nhạt. Trong khoảnh khắc ấy, Bạch Thiên Tôn chợt cảm nhận được một tia dao động yếu ớt nhưng vô cùng quen thuộc một luồng khí tức từng hiện diện trong quá khứ xa xăm.
Ánh mắt lão trầm xuống. Bàn tay nhăn nheo khẽ vươn ra, đầu ngón tay lướt nhẹ qua trán đứa trẻ. Một luồng linh lực chậm rãi truyền vào, thăm dò những biến đổi bên trong nó.
Nhưng ngay khi linh thức chạm đến luồng hắc khí còn sót lại trong kinh mạch đứa bé, một lực lượng cường đại đột ngột bộc phát.
Ầm!
Một cơn chấn động vô hình lan tỏa, thổi tung màn trướng xung quanh. Bạch Thiên Tôn khẽ nhíu mày, thu tay lại. Giữa lòng bàn tay lão, một vết bỏng mờ ẩn hiện, như thể vừa chạm vào thứ gì đó cực kỳ tà dị.
Lão trầm ngâm nhìn đứa trẻ đang yên giấc. Ánh mắt lóe lên một tia sắc lạnh.
*"Đây là"
*
Ngoài phòng, cơn gió lạnh thổi qua, cuốn theo những tiếng thì thầm của màn đêm. Một bóng đen ẩn hiện sau bức rèm, thấp giọng khẽ: