Bên trong Tây Ngục, hàng trăm thân ảnh hắc bào chậm rãi hiện lên từ lòng đất, tựa như những oan hồn viễn cổ trỗi dậy. Không gian xung quanh rạn nứt, từng dòng khí đen cuồn cuộn lan tràn, mang theo sát ý ngập trời. Hơi thở chết chóc bao trùm, bóng tối như nuốt chửng mọi tia sáng le lói.
Thiên vệ canh giữ Tây Ngục chẳng kịp phản kháng, từng kẻ gục xuống trong thảm trạng đẫm máu, tứ chi vặn vẹo, linh hồn bị hút cạn, chỉ để lại những thi thể khô quắt giữa màn đêm cuồng loạn.
Ở trung tâm huyết tịch ấy, Lò Luyện Đan rung lên từng đợt dữ dội. Khí tức tỏa ra ngày một đậm đặc, xen lẫn hương vị quỷ mị, như thể có thứ gì đó đang thành hình bên trong.
*"Đúng là Thiên phẩm đan dược."
*
Bạch Thiên Tôn chậm rãi gật đầu, ánh mắt lóe lên tia tán thưởng.
"Dù còn chút thiếu sót, nhưng nếu có thêm một số nguyên liệu khác, nó sẽ đạt đến cảnh giới hoàn mỹ." *
Giọng hắn trầm thấp, vang vọng như tiếng gió quỷ gọi hồn giữa đêm trường.
Hắc Thiên Tôn đứng lặng lẽ, ánh mắt dừng lại trên người Quỷ Thủ. Hắn không rõ vì sao kẻ này lại khiến bản thân nảy sinh một loại cảm giác đề phòng đến vậy.
Hắn được tạo ra từ một tia linh hồn mỏng manh của Tộc trưởng, chiến ý sát phạt trong huyết mạch hắn vốn không cần bàn cãi. Nhưng... vẫn còn điều gì đó không đúng. Một cảm giác bất an lẩn khuất đâu đây, tựa như một tầng sương đen che giấu thứ gì đó sâu thẳm hơn...
Lò Luyện Đan chấn động ngày một dữ dội. Từng luồng hắc vụ ngũ sắc từ thiên địa cuồn cuộn tụ hội, như có một bàn tay vô hình dẫn dắt, tất cả đều bị hút thẳng vào bên trong lò.
Lò Luyện Đan rung chuyển dữ dội, tham lam hút lấy gần như cạn kiệt huyền khí của đám người Hắc Bạch Thiên Tôn. Không gian xung quanh vặn vẹo như sắp sụp đổ, từng tia linh quang cuối cùng bị cuốn vào lò, biến mất không dấu vết.
Bên trong, một viên đan dược màu đen dần hiện ra, bề mặt trơn nhẵn, nhưng sâu thẳm bên trong lại như cất giấu một vực thẳm nuốt trọn chính đạo.
*Ầm!
*
Khí tức của nó bùng phát, tựa như có một cổ thần viễn cổ thức tỉnh, chấn động cả một phương thiên địa. Những kẻ đứng xung quanh không hẹn mà cùng biến sắc, trái tim như bị một bàn tay vô hình siết chặt, không khỏi hít sâu một hơi lạnh.
*"Thiên phẩm chí đan"
*Viên đan dược lơ lửng giữa không trung, chầm chậm xoay tròn, tỏa ra từng đợt khí tức cuồng bạo, khiến không gian xung quanh run rẩy như sắp vỡ nát.
Bên ngoài, Hắc Ưng một thân hắc bào phấp phới, đơn độc chống lại đoàn quân trăm người. Kiếm quang lóe lên, sát khí dày đặc, mỗi chiêu mỗi thức của hắn đều mang theo uy thế cuồng bạo, như mãnh thú viễn cổ giãy giụa giữa trùng vây. Lúc đầu, song phương vẫn giữ thế giằng co, sát khí quấn chặt lấy nhau, khiến cả một vùng trời nhuốm đầy huyết sắc.
Nhưng rồi, hai lão giả bạch y vừa đến liền kết hợp cùng đám người xung quanh, nhanh chóng bày ra một đại trận trấn áp. Trời đất rung chuyển, linh văn tỏa sáng rực rỡ, từng đạo phong ấn như xiềng xích vô hình khóa chặt lấy Hắc Ưng.
*"Phập!"
*
Một thanh kiếm sắc lạnh xuyên qua, mang theo huyết quang vỡ tung trong không khí. Một cánh tay hắn lìa khỏi thân, máu tươi bắn tung tóe, khuôn mặt đầy những vết sẹo của hắn càng thêm dữ tợn. Nhưng ánh mắt kia vẫn lạnh lẽo, không hề có nửa điểm sợ hãi...
Hắc Ưng siết chặt bờ vai đẫm máu, khóe môi nhếch lên một nụ cười đầy tà khí. Dù đơn độc đối mặt với thiên quân vạn mã, ánh mắt hắn vẫn lạnh lùng, không một tia dao động.
Hắn cất giọng trầm thấp, mỗi chữ thốt ra như sấm động giữa trời đêm:
*"Thiên Minh Tông! Hôm nay Hắc Ưng ta đến đây, vốn dĩ không nghĩ đến đường sống trở về. Nhiệm vụ của ta, chỉ là cầm chân các ngươi."
*
Hắn ngừng lại một chút, đưa mắt nhìn quanh, dường như có thể thấy rõ từng gương mặt căng thẳng giữa đám đông. Sau đó, khóe môi khẽ nhếch, mang theo một tia trào phúng đầy khinh miệt.
*"Đợi khi Chúa Thượng xuất thế....Thiên Minh Tông các ngươi. Sẽ trở thành vật hiến tế đầu tiên của ngài ấy."
*
Lời vừa dứt, một luồng hắc khí bùng nổ, thiên địa tối sầm, sát ý lạnh lẽo như lưỡi dao lướt qua da thịt, khiến lòng người không khỏi run rẩy...
Một mũi đao lạnh lẽo xuyên thẳng qua lồng ngực Hắc Ưng, mang theo huyết quang vỡ tung trong không khí.
Cơ thể hắn khựng lại, máu tươi từ vết thương không ngừng chảy xuống, nhuộm đỏ vạt áo. Hắc Ưng cúi đầu, ánh mắt trầm xuống nhìn mũi đao vẫn đang cắm sâu trong ngực mình.
Sắc mặt hắn dần tái nhợt, hơi thở trở nên rời rạc, nhưng trong đôi mắt ấy không có sợ hãi, chỉ có một tia khó hiểu dâng lên.
Giọng nói khàn khàn vang lên giữa không trung tĩnh lặng: