Một tiếng rắc vang lên, không gian trước mặt Thanh Y nứt vỡ, từng tia sáng lạ kỳ len lỏi qua những khe hở như ánh chớp giữa màn đêm. Từ trong vùng hư không hỗn loạn, một bóng người dần hiện ra. Hắn là một nam tử trung niên, y bào phiêu dật, gương mặt nghiêm nghị mang theo uy áp khó lường. Trong tay, một thanh trường kiếm tỏa ra từng vòng kiếm khí lượn lờ, mỗi luồng dao động đều như có thể chém nát thiên địa.
*"Lão phu, Hạ Phong".
*
Thanh Y hơi nheo mắt, vẻ mặt dần trở nên yên ổn hơn, dường như mọi lo âu đều tan biến trước sự xuất hiện của người này. Nàng nhìn vào vị trung niên nam tử trước mặt, ánh mắt đầy sự bình tĩnh và kiên định, đôi môi khẽ nhếch lên, cất tiếng nói nhẹ nhàng nhưng không kém phần uy nghiêm.
Dưới đây là phiên bản chỉnh sửa theo phong cách huyền huyễn, tu tiên, tăng thêm khí thế và huyễn hoặc:
Một luồng hắc khí bùng phát, hàng trăm sợi xích trắng bệch, được đúc từ xương người, mang theo hơi thở tử vong lao thẳng về phía Hạ Phong. Không gian rung lên, từng tiếng gào thét ai oán vang vọng trong hư không, tựa như vạn linh u hồn đang gào khóc.
Sợi xích nhanh như chớp quấn lấy thân thể Hạ Phong, siết chặt đến mức không một khe hở nào có thể thoát ra. Trong khoảnh khắc, một tiếng nổ trầm đục vang lên! Cơ thể Hạ Phong vỡ vụn thành từng mảnh, máu thịt văng tung tóe trong không gian.
Thế nhưng, khi ánh mắt Bạch Trạch sắc bén quét qua, sắc mặt lão khẽ biến đổi, thứ bị nghiền nát chỉ là một tàn ảnh mờ ảo. Một cơn gió lạnh lướt qua, bóng dáng Hạ Phong như sương khói tan biến, không chút dấu vết, để lại một khoảng không trống rỗng giữa thiên địa.
Tại một con suối ẩn sâu trong rừng trúc, Thanh Y cùng Hạ Phong ngồi dựa vào một tảng đá lớn, hơi thở dồn dập, mệt mỏi không che giấu được. Suối chảy róc rách, mang theo làn hơi nước mờ ảo, phản chiếu ánh trăng bàng bạc trên mặt nước tĩnh lặng.
Thân thể Thanh Y gần như kiệt sức, linh lực trong cơ thể hao hụt đến cực hạn. Mồ hôi lạnh thấm ướt vạt áo, đôi mắt nàng ánh lên vẻ uể oải nhưng vẫn cắn răng cố gượng dậy.
Bên cạnh nàng, Hạ Phong trầm mặc một lúc, ánh mắt thâm sâu nhìn về phía chân trời xa xăm. Một tia sáng lóe lên trong đáy mắt, tựa như đang cân nhắc điều gì đó. Cuối cùng, lão khẽ cất giọng trầm ổn, phá vỡ sự yên tĩnh giữa đêm khuya.
*"Kẻ đó quá cường hãn. Để đón một đòn của lão, ta đã phải dùng không ít sức lực"
*
Hạ Phong khẽ liếc nhìn Thanh Y, ánh mắt trầm lắng như biển sâu. Lão chậm rãi cất giọng, thanh âm mang theo chút lo lắng nhưng vẫn bình thản như gió thoảng:
*"Thanh Y, con không sao chứ. Vết thương có nặng lắm không đưa ta xem".
*
Thanh Y khẽ lắc đầu, đôi mắt ánh lên vẻ kiên định. Thế nhưng, ngay khi định đứng dậy, nàng chợt khựng lại, trong lòng dâng lên một cảm giác bất an. Một luồng suy nghĩ lóe qua, khiến nàng không khỏi siết chặt nắm tay. Đôi mắt sâu thẳm nhìn về phía Hạ Phong, giọng nói nghi hoặc mà sắc bén:
*"Vì sao người của Minh Tộc lại xuất hiện ở đây?"
*
Một cơn gió lạnh lướt qua, mang theo hơi thở âm trầm, khiến mặt suối khẽ gợn sóng. Ánh trăng bàng bạc chiếu xuống, phản chiếu đôi mắt nghi hoặc của Thanh Y. Không gian dường như lặng đi trong khoảnh khắc, chỉ còn lại tiếng nước chảy róc rách, như đang thì thầm một bí ẩn nào đó.
Hạ Phong trầm giọng, ánh mắt xa xăm như đang hồi tưởng lại điều gì đó. Lão chậm rãi nói:
*"Hơn trăm ngày trước, khắp Nam Vực liên tục xuất hiện tin báo về một thế lực thần bí bất ngờ tập kích. Khắp nơi chìm trong hỗn loạn, vô số tu sĩ bỏ mạng trong màn đêm. Nhưng điều kỳ lạ nhất không phải là số người chết..."
*
Lão dừng lại một chút, ánh mắt tối sầm lại, giọng nói trầm xuống, như đang cố che giấu sự kinh hãi:
"Thi thể bọn họ... không mục rữa, cũng không tỏa ra mùi hôi thối như xác chết bình thường. Ngược lại, tất cả đều bị một loại rễ cây kỳ lạ xuyên thẳng qua cơ thể, cắm sâu xuống lòng đất. Máu thịt họ dường như bị hút cạn, chỉ còn lại lớp da tái nhợt quấn quanh khung xương lạnh lẽo."
*"Điều đáng sợ nhất là... những thi thể ấy lại tỏa ra một mùi hương kỳ lạ, thoang thoảng như mùi hoa bỉ ngạn. Nhưng ai ngửi thấy, đều gặp ác mộng triền miên..."