Cô Nàng Lễ Tân Ngốc Nghếch Của Tôi

Chương 16



 

Tôi chỉ liếc nhanh nhìn anh ta một cái, rồi cố tình nhìn lâu hơn một chút về phía của Vương Thiến Văn đang tỏ ra vô cùng đắc ý kia:

“Cô hãy suy nghĩ cho thật kỹ lại những lời mà tôi đã từng nói với cô đi.”

“Nể cái tình nghĩa chúng ta đã từng làm đồng nghiệp với nhau được hai năm trời, nếu như một ngày nào đó mà cô thật sự không thể nào mà trụ vững được nữa, thì cô hoàn toàn có thể tìm đến khách sạn của tôi để mà làm đơn xin việc đấy.”

“Cái vị trí nhân viên lễ tân đó, tôi vẫn sẽ luôn để dành cho cô.”

“Vậy thì chúng ta cứ chờ xem sao nhé.”

“Hừ! Cứ chờ đó mà xem!”

Tôi chính thức đảm nhiệm vị trí quản lý tại một khách sạn mới hoàn toàn.

Hoàn toàn không giống như Ôn Minh, tôi đã tuyệt đối phối hợp một cách ăn ý với vị phó quản lý mới, tất cả mọi chỉ thị mà anh ấy đưa ra tôi đều không hề có bất kỳ một nửa lời ý kiến nào cả.

Chính cái bầu không khí làm việc vô cùng hòa hợp và đồng lòng đó đã giúp cho khách sạn mới của chúng tôi nhanh chóng đi vào guồng hoạt động, và vận hành một cách vô cùng ổn định.

Nhờ có vậy mà thỉnh thoảng tôi còn có được chút thời gian rảnh rỗi để mà tám chuyện phiếm, hay là lắng nghe một vài câu chuyện vui vẻ với các đồng nghiệp của mình nữa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Đặc biệt là những câu chuyện liên quan đến nội bộ của các nhân viên.

Tập đoàn của chúng tôi có một phần mềm liên lạc được thiết kế riêng dành cho nhân viên, chính vì vậy mà cho dù có cách xa nhau đến cả vạn dặm đi chăng nữa, tôi vẫn có thể nghe ngóng được những câu chuyện khôi hài đang xảy ra ở các khách sạn khác trong cùng hệ thống.

Chẳng hạn như cái vụ ầm ĩ xảy ra gần đây nhất, có một cô nhân viên lễ tân nào đó đã tự ý cho một người lạ mặt lên trên phòng của khách, rồi làm náo loạn cả cái hệ thống lên, thậm chí còn suýt chút nữa thì đã leo lên cả top những tin tức hot nhất trên mạng xã hội rồi.

Ban đầu thì tôi cũng không hề để tâm đến chuyện đó lắm, chỉ đơn giản là nghĩ rằng có một ai đó không may mắn đã bị vướng vào một rắc rối nào đó mà thôi.

Cho đến khi tôi tình cờ lướt qua ứng dụng, thì lại đập ngay vào mắt mình là hai gương mặt quen thuộc đến mức không thể nào mà quen thuộc hơn được nữa.

Một người là nam và một người là nữ, gương mặt của cả hai đều tỏ ra vô cùng thảm hại, trông chẳng khác nào những quả khổ qua vừa mới bị người ta dẫm nát cả.

Tôi đã phải sững sờ đến ch.ết lặng đi trong vài giây đồng hồ, rồi sau đó thì lại bật cười ha hả lên như thể vừa mới nghe được một tin tức trời ban nào đó vậy.

Tôi biết ngay rằng cái ngày này sớm muộn gì thì cũng sẽ phải tới mà thôi.

Với cái tính cách vừa lười biếng lại vừa hay khôn lỏi của Vương Thiến Văn, thì tôi hoàn toàn không cần phải cầu khấn bất cứ điều gì với ông trời cả, sớm muộn gì thì cô ta cũng sẽ tự mình gây ra họa mà thôi.

Có điều là tôi cũng không thể nào ngờ được rằng sự việc lần này lại có thể to chuyện đến mức như vậy.

“Tổ cha nhà nó chứ! Cho dù Ôn Minh có là con ruột của ông sếp lớn đi chăng nữa thì chắc chắn cũng sẽ bị lột cho một lớp da ra rồi, huống hồ gì gã đó thì có phải là con cái nhà ai đâu cơ chứ!”