Cô Nàng Lễ Tân Ngốc Nghếch Của Tôi

Chương 15



 

Nếu như theo lý mà nói, thì trận chiến lần này rõ ràng là tôi đã giành được chiến thắng rồi, và đáng lẽ ra là tôi nên có được nhiều tiếng nói hơn nữa mới phải.

Thế nhưng thực tế thì lại hoàn toàn không phải là như vậy.

Ôn Minh sở hữu một khả năng kích động đám đông rất cao.

Nhờ có cái cuộc họp ngày hôm đó, mà cái nhìn của các nhân viên khác đối với tôi đã hoàn toàn thay đổi hẳn đi.

Chỉ cần tôi có hành động phạt bất kỳ một ai đó hay là cắt đi tiền thưởng của một người nào đó, thì ngay lập tức lại có những tiếng xì xầm bàn tán ở sau lưng của tôi.

Tôi vốn dĩ không phải là một kiểu lãnh đạo quá cứng nhắc và bảo thủ, thế nhưng cái công việc mà tôi đang làm vốn dĩ đã rất khó để có thể tránh khỏi việc phải đắc tội với những người khác rồi, mà điều đó thì cũng đồng nghĩa với việc tôi sẽ chẳng bao giờ có thể trở nên thân thiết được với bất kỳ ai cả.

Thế là dần dần, ngoại trừ một số ít những người đồng nghiệp thực sự hiểu chuyện ra, thì những người còn lại đều đã coi tôi như là một tên tay sai của giới tư bản, một kẻ thù không đội trời chung của những người làm công sở.

Tôi cũng chẳng biết nên phải nói gì cho đúng nữa.

Nếu như cái việc xử lý những người đi trễ về sớm, rồi chỉnh đốn lại những nhân viên cậy mình có thâm niên mà lại đi ăn h.i.ế.p những người lính mới vào nghề lại là một tội ác tày trời đến như vậy, thì thôi các người cứ việc x.ử t.ử tôi luôn cho nó nhanh gọn đi, tôi hoàn toàn không hề có bất kỳ nhu cầu nào muốn phải làm việc chung với các người nữa cả.

Thế nhưng nếu như cứ phải bị đối xử như thế này mãi, thì cái môi trường làm việc ở đây cũng sẽ trở nên vô cùng ngột ngạt và khó chịu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Dù cho tôi biết rất rõ rằng bọn họ chẳng thể nào làm được gì tôi ngoài cái việc cố tình cô lập tôi ra, thế nhưng tôi vẫn muốn nói một điều rằng: Đừng bao giờ cố gắng làm việc ở một nơi mà nó khiến cho bản thân mình cảm thấy khó chịu, đó chính là một bí quyết quan trọng để có thể sống lâu hơn đấy.

Chính vì vậy mà tôi đã ngay lập tức nộp đơn xin được điều chuyển công tác sang một nơi khác.

Tôi rất mong muốn cấp trên có thể sắp xếp cho tôi được về làm việc tại một khách sạn mới sắp sửa được khai trương, và cho tôi được đảm nhận vị trí quản lý ở đó.

Dù cho tôi biết rất rõ rằng việc khai trương một khách sạn mới sẽ vô cùng vất vả và khó khăn gấp bội lần, thế nhưng như vậy thì vẫn còn tốt hơn rất nhiều so với việc mỗi ngày đều phải chịu đựng những ánh mắt dị nghị và khó chịu của những người xung quanh.

May mắn thay là cấp trên cũng đã rất ủng hộ quyết định này của tôi, và đã nhanh chóng phê duyệt cho lá đơn đó.

Vào cái ngày mà tôi thu dọn đồ đạc để chuẩn bị rời đi, Ôn Minh cùng với Vương Thiến Văn còn đã đặc biệt tìm đến để mà “tiễn” tôi một đoạn nữa.

Bọn họ tỏ ra vô cùng hớn hở và vui vẻ, rồi còn cười cợt mà gọi tôi là một con ch.ó nhà vừa mới có t.ang nữa chứ.

Ôn Minh nhìn tôi từ đầu đến chân một lượt, rồi khinh khỉnh nói:

“Tôi cứ chờ xem đến cái ngày mà cô phải quay trở lại đây mà khóc lóc cho mà xem.”

“Một cái khách sạn mới mở thì làm sao mà có thể so sánh bằng được với một nơi đã được vận hành một cách trơn tru như thế này cơ chứ? Cô chắc chắn sẽ phải hối hận vì quyết định của mình thôi.”

“Anh đã nhầm to rồi. Người phải hối hận ấy, chỉ có thể là anh mà thôi.”