Chọc Đông Cung

Chương 46: Quấn quýt (1)



Trong cung Phù Đan, Tú Tương cho một đám cung nữ thái giám hầu hạ lui ra ngoài, chỉ để lại hai huynh muội Bùi Tĩnh Lễ và Minh Họa.

Cửa điện đóng lại, Khúc Hoàng hậu ở trong điện khó có thể nén được vẻ giận dữ.

Vì chuyện Vân Chiêu nghi sinh non, còn xảy ra vào yến tiệc mừng thọ của Thái hậu nương nương nữa, nên bệ hạ rất không vui.

Thái hậu hạ lệnh phải cẩn thận dọn dẹp trong và ngoài nơi để pháo hoa.

Vùng đất trống đó có lát gạch đá xanh, không trồng cỏ cây, thường được dùng để làm nơi châm lửa đốt pháo hoa vào các ngày lễ tết.

Vân Chiêu nghi kinh hãi nên té ngã ở nơi đó, nghe nói tiếng vang lúc nàng ta ngã nghe không giống bình thường.

Mà, cũng chính vì việc này, Minh Họa thấy có nhiều người kiểm tra nghiêm ngặt thì hoảng hồn, bèn tìm tới Bùi Tĩnh Lễ xin giúp đỡ, bấy giờ thì Hoàng hậu mới biết được nàng ta đã ngấm ngầm làm những việc gì!

Minh Họa đã hãm hại nàng ta, khiến nàng ta sảy thai.

Vân Chiêu nghi đó đúng là kiến thức hạn hẹp, sau khi chẩn ra được mạch ra hỷ mạch thì bắt đầu không đè được “đuôi cáo” xuống, vênh váo đắc ý, trông như là nàng ta còn muốn “đè lên đầu” cung Phù Đan.

Trong dịp đi săn mùa thu vừa qua, Minh Họa đã muốn “ra tay” dạy dỗ nàng ta rồi, nhưng mãi mà không tìm ra được thời cơ nào thích hợp.

Lần này được việc, nàng ta cũng đã làm rất kín kẽ rồi, chẳng qua, vì thấy hoàng tổ mẫu kiểm tra nghiêm ngặt nên nàng ta sợ hãi rồi mới tìm đến Bùi Tĩnh Lễ thôi.

Bùi Tĩnh Lễ dứt khoát hơn nàng ta, hắn ta không để cho bất cứ ai biết chuyện của ngày đó tồn tại… hắn ta đã giết hết tất cả.

Khúc Hoàng hậu vẫn sắp xếp người theo dõi hai đứa con của mình, nhất là Nhị Hoàng tử. Vì bà ta sợ hắn ta vẫn chưa hết hy vọng với Khúc Ngưng Hề rồi lại làm ra mấy chuyện hồ đồ, bởi thế nên hắn ta mới “hành động” thôi là bà ta đã phát hiện ra ngay.

Nên giờ đây mới nhanh chóng gọi hai người họ đến trước mặt, nổi một cơn thịnh nộ thật lớn.

“Vân Chiêu nghi là cái thá gì kia chứ? Dù có sinh ra được một tiểu hoàng tử thì nàng ta cũng không thể uy hiếp được chúng ta, đối phó với nàng ta còn làm tay của bản cung bẩn nữa là!” Khúc Hoàng hậu tức đến mức vỗ mạnh vào bàn: “Các con thấy mà không hiểu thật sao?”

Minh Họa mạnh miệng nói: “Mẫu hậu không muốn ra tay thì để con ra tay cho.”

“Con làm càn!” Khúc Hoàng hậu đứng lên: “Chỉ dựa vào chút mánh khóe đó của con thôi à? Vừa tùy hứng lại ngốc nghếch, tưởng mình có bản lĩnh lớn lắm hả!”

Thật sự là bà ta không thể nuốt trôi cục tức này, ngón tay đang chỉ vào Minh Họa cũng run lên theo. Bà ta không thể tin được là trên đời này lại có người ngu ngốc đến mức độ này.

Hiện giờ Thái tử đã đính hôn, ngày thành hôn được ấn định vào đầu xuân năm sau, mà Nhị Hoàng tử vẫn chưa tìm được một đối tượng cụ thể nào cả!

Hơn nữa, bản thân Minh Họa vẫn còn dính tin đồn ngoài kia, chuyện này vẫn chưa trôi qua, cha con Mông Thiên Thạch và Mông Dịch Hoài lại không có ý định rời kinh, khả năng cao là họ sẽ ở lại đây để đón năm mới.

Hôn sự của con cái không thuận lợi, Khúc Hoàng hậu vốn đã phát sầu vì chuyện này rồi, thế mà bây giờ họ còn giấu giếm bà ta, tự ý hành động!

Hơn nữa, không phải là họ chỉ làm có mỗi một chuyện này!

Khúc Hoàng hậu mơ hồ nghi ngờ, có lẽ nhóm tử sĩ truy sát Thái tử ở khu săn bắn hoàng gia cũng là do Bùi Tĩnh Lễ phái đến hành động.

Lúc đó hắn ta vẫn còn đang thủ Hoàng lăng, thế nên hắn ta mới điều tử sĩ qua mà chẳng suy xét kỹ lưỡng.

Mặc dù những người đó đều đã chết hết rồi, không thể tìm ra được bất cứ một chứng cứ nào bất lợi cho họ cả, nhưng quả thật đó chính là một hành vi mạo hiểm, nếu có ai tra ra được gì đó thì… hậu quả khôn lường.

Lúc này ba mẹ con nói rõ ra hết với nhau, Bùi Tĩnh Lễ cũng không hề phủ nhận.

Bị phạt đến Hoàng lăng một tháng, hắn ta đã trở nên trầm lặng hơn một chút.

“Mẫu hậu phải chuẩn bị tâm lý cho thật tốt…” Hắn ta hừ lạnh một tiếng: “Thời gian cho bọn con không hề dư dả một chút nào cả, nếu cứ nhân từ và nương tay thì sao có thể làm nên chuyện được?”

Khúc Hoàng hậu nhìn về phía hắn ta, tức giận chất vấn: “Con còn muốn thế nào nữa? Trong mắt các con còn có người mẫu hậu này nữa không hả?”

Trước kia Bùi Tĩnh Lễ đã có ý muốn thoát khỏi sự kiểm soát của bà ta, nên bây giờ hắn ta bèn nói: “Mẫu hậu, nhi thần đã lớn rồi, mặc dù phụ hoàng thương yêu chúng ta, nhưng ông ấy hoàn toàn không có ý định giao vị trí đó lại cho con.”

Hắn ta có gì mà không hiểu nữa đâu? Cho dù ông ta thường xuyên đến cung Phù Đan, thân thiết gần gũi với bọn họ, bình thường cũng ngự ban không ít đồ, thậm chí là hôn sự của Minh Họa cũng không miễn cưỡng hay trách cứ gì. Nhưng…

Trong mắt bệ hạ, hắn ta chỉ là “Nhị Hoàng tử” mà thôi.

Thái tử đã có được quá nhiều thứ, hắn dựa vào đâu kia chứ?

Sự sắc bén ẩn giấu dưới đôi mắt Bùi Tĩnh Lễ, ngoại trừ kiên quyết cướp bằng vũ lực ra thì hắn ta không còn cách nào khác cả.

Mà, bọn họ muốn có được “vũ lực”, thì cách nhanh gọn nhất chính là Nghị Viễn Hầu Mông gia ngay trước mắt.

Còn việc gì có thể “gắn kết chặt chẽ” hơn việc gả Công chúa qua đó đâu?

Biết được ý định này của Bùi Tĩnh Lễ, Minh Họa lập tức không thôi, nàng ta giậm chân nói quyết không nghe theo.

“Muốn gả ta cho Mông Dịch Hoài ư?” Nàng ta trừng mắt: “Huynh đừng hòng!”

“Minh Họa, đừng quên thân phận của muội là gì, muội có gì đâu mà phải sợ kia chứ?” Bùi Tĩnh Lễ nói: “Có lẽ Mông Thế tử đó cũng là người thông minh, hắn ta dám làm gì muội?”

Ở Hàm Thái có không ít người biết chút “đam mê” đó của đối phương, chẳng qua là Thượng Kinh cách xa ngàn dặm nên không có ai nghe nói đến.

Đây là điều mà Khúc Hoàng hậu thám thính được, Bùi Tĩnh Lễ cũng hiểu rõ.

Minh Họa đâu chịu đồng ý dễ dàng như thế, nàng ta cười lạnh mà nói: “Trong mắt bản Công chúa không chứa được một hạt cát, cũng sẽ không cho phép bên cạnh Phò mã có một đám oanh yến.”

Mông Dịch Hoài thích quất roi đánh nữ tử ở trên giường, lẽ nào nàng ta còn phải tặng người cho hắn ta nữa à?

Hai huynh muội cãi nhau, Khúc Hoàng hậu bưng chén trà, không tỏ thái độ.

Bà ta nghe cả một hồi lâu rồi mới lên tiếng cản lại: “Bệ hạ tin trọng Nghị Viễn Hầu, dù Thế tử có trở thành Phò mã đi chăng nữa, thì cũng chưa chắc là Mông Thiên Thạch sẽ làm việc cho chúng ta.”

Bùi Tĩnh Lễ cười rộ lên: “Mẫu hậu, chính vì tin trọng nên vừa hay đây chính là phần thắng của chúng ta.” Càng tin tưởng thì càng không đề phòng.

“Tuy phụ hoàng vẫn chưa đến mức già cả, nhưng bên cạnh ông ấy có quá nhiều nữ nhân vây quanh, đã dùng đến cả đan dược luôn rồi…”

Một người có phải là đã bị hao tổn hay chưa sẽ được thể hiện rõ nhất qua những việc này, Mông Thiên Thạch có trung thành hơn nữa thì cũng nên suy xét cho tương lai của Hầu phủ.

“Con biết được từ đâu?” Khúc Hoàng hậu nhíu mày, đặt mạnh chén trà xuống.

Nhi tử thăm dò chuyện trong phòng cha, nói ra thì cũng chẳng dễ nghe gì.

Bùi Tĩnh Lễ nhắc tới cung nữ mang thai con thứ của hắn ta, sau đó nói: “Mẹ nuôi của nàng ấy làm việc ở Kính sự phòng, mẫu hậu đừng xử lý nàng ấy.”

Khúc Hoàng hậu nghiền ngẫm rồi hỏi: “Chuyện đan dược… là thật à?”

Đến cả bà ta cũng không biết chuyện này, chuyện liên quan đến mặt mũi của bệ hạ thì ai dám tiết lộ ra ngoài?

Bùi Tĩnh Lễ gật đầu: “Vô cùng chính xác.”

Cho nên, thời gian không còn nhiều nữa rồi.



Trong rạp hát, một vở kịch hay đã được diễn trong hơn một canh giờ.

Khúc Ngưng Hề nhẫn nại ngồi ở đó mà không động đậy gì, vì trong lòng có tâm sự nên thấy thời gian cũng dài dằng dặc theo, chẳng hiểu sao thời gian trôi qua cực kỳ chậm chạp.

Ánh Sở quay lại đầu tiên, mà Bùi Ứng Tiêu đã quay về nhã gian đúng ngay lúc vở kịch sắp kết thúc.

Ngoại trừ Khúc Ngưng Hề bên cạnh hắn da thì không ai biết được giữa chừng đã thay đổi Thái tử.

Người ở đối diện, thậm chí là ở nhã gian góc chếch, nếu có người nào đó nhận ra Thái tử, thì chỉ e là họ đều cho rằng hắn đã ở đây xem hết cả một vở kịch.

Sau khi Bùi Ứng Tiêu quay lại, hơi thở của hắn vẫn ổn định, sắc mặt như mọi khi, ngay cả ý cười nơi khóe miệng cũng giống mọi khi y như đúc, cứ như là đã được khắc lên vậy.

Khúc Ngưng Hề thấy hắn thì nàng cũng không nói gì.

Lúc chuẩn bị rời đi, trời vẫn chưa tối hẳn, Bùi Ứng Tiêu muốn dẫn Khúc Ngưng Hề đi dùng bữa rồi về Hầu phủ sau.

Thái tử lịch sự lên tiếng mời, đâu có lý nào mà nàng lại từ chối, nàng bèn nhìn thoáng qua Tôn ma ma rồi gật đầu đáp: “Vậy làm phiền điện hạ sắp xếp.”

Bùi Ứng Tiêu chưa vội vã động đậy, mà hắn dùng giọng nói ấm áp hỏi nàng rằng: “Cứ gọi là “Khúc cô nương” mãi thì nghe hơi xa cách, cô có thể gọi nàng là Vãn Du không?”

Kỹ năng diễn xuất của hắn không hề thua kém mấy hoa đán trên sân khấu, Khúc Ngưng Hề mím môi nói: “Được, bằng hữu cũng đều gọi ta như vậy.”

Bùi Ứng Tiêu cười: “Tên chữ của cô là Huấn Đình.”

Nàng nghe vậy thì hơi ngẩn ra rồi vội vàng lắc đầu nói: “Không dám, không dám, sao thần nữ dám gọi tên chữ của điện hạ kia chứ?”

“Không sao cả, lúc riêng tư thế này nàng cứ gọi như vậy đi, tên chẳng phải là thứ để người ta gọi à.” Hắn nói xong thì vén góc áo lên, đi ra ngoài trước.

Khúc Ngưng Hề còn đang do dự thì Tôn ma ma đã cười nói: “Điện hạ đã cho phép thì gọi lúc riêng tư cũng không sao cả, có điều, trước mặt người khác thì không thể bất kính với Thái tử được.”

Ngân Hạnh ở bên cạnh liên tục gật đầu, còn che miệng cười trộm nữa.

Khúc Ngưng Hề không nói lời nào, nàng khó mà nói rõ ra được lúc riêng tư Thái tử đối xử với nàng thế nào… bây giờ nàng còn phải gọi tên chữ của hắn nữa sao?

Bùi Ứng Tiêu ngồi xe của hắn, hai người không đi cùng xe, một trước một sau đi đến Thất Lí Túy.

Thất Lí Túy là tửu trang, bên trong không chỉ có rất nhiều tiểu viện tao nhã lịch sự, mà còn có cả hiên nhỏ nằm gần ao hồ.

Nơi hôm nay Bùi Ứng Tiêu đặt trước là Nguyệt Hoa hiên, đối diện với một cái hồ nước trong veo, đưa Khúc Ngưng Hề đi thưởng trà nghe đàn.

Hình như vị nhạc công đó là một nam tử, vị trí ngồi rất mới lạ, là trên bệ đá ở giữa mặt hồ.

Xung quanh đều là nước, không thể biết rõ cách thức để di chuyển, hẳn là có người đưa hắn ta lên đó bằng thuyền nhỏ.

Nhạc công ở đó đang đánh đàn, cách một cái hồ, hắn ta không thể nghe thấy tiếng nói chuyện của khách khứa trong Nguyệt Hoa hiên.

Hơn nữa, ở khoảng cách này, tiếng đàn nghe rất vừa phải, trầm bổng du dương, không hề có cảm giác ầm ĩ, cũng sẽ không làm ảnh hưởng đến những cuộc trò chuyện và vui đùa của khách khứa.

Cảnh vật trang nhã, Khúc Ngưng Hề và Bùi Ứng Tiêu ngồi đối diện nhau.

Dù Thất Lí Túy nổi tiếng với rượu, nhưng đồ ăn ở đây, thậm chí là những món khác, đều không hề thua kém gì, cực kỳ hợp khẩu vị của nhiều người.

Có Dung Nguyệt và Nhàn Thanh ở phía trước hầu hạ, Ánh Sở và Ngân Hạnh tự giác lui ra ngoài, Tôn ma ma càng không tiện đến gần hai người, ở trước mặt Thái tử thì điều này không hợp nguyên tắc lễ nghĩa.

Nhìn từ xa, hai người đã đính hôn này trông có vẻ khá là khách sáo.

Nhưng thật ra là…

“Tiểu Vãn Du đã biết tên chữ của cô rồi, vậy thì bây giờ nàng gọi vài tiếng cho cô nghe xem.”

Nam tử với khuôn mặt như ngọc, khóe môi hơi cong lên, như thể là mấy lời nói nghe có vẻ cợt nhả như vậy không phải là do hắn nói ra vậy.

Khúc Ngưng Hề cầm đũa, muốn vờ như không nghe thấy.

Ánh mắt Bùi Ứng Tiêu sáng rực, nhìn chằm chằm cánh môi hồng hào trơn bóng lên vì ăn uống của nàng, hắn thúc giục: “Mau lên nào.”

Sự kiên nhẫn của người này rất có hạn, hơn nữa, còn không dễ lừa gạt chút nào.

Nàng ngước mắt nhìn hắn, khó khăn lắm mới mở miệng ra: “…”

“Hửm?” Hắn nhướng mày lên, hỏi nàng rằng: “Cô bị điếc rồi sao?”

Không nghe thấy.

“… Huấn Đình.” Bùi Huấn Đình.

Chỉ là một cái tên để gọi thôi, chưa đến mức có thể khiến cho Khúc Ngưng Hề bị nghẹn lại. Chỉ là, do hắn nhìn chằm chằm vào nàng, “trêu chọc” nàng như thế, nên nàng mới thấy toàn thân “không ổn”.

Ỷ vào việc người hầu ở bên ngoài không thấy rõ, người này tuy ngồi ngay ngắn, lưng thẳng tắp, trông thì có vẻ vẫn tuân giữ phép tắc, nhưng thật ra ánh mắt của hắn cứ di chuyển đến từng tấc, từng tấc một trên khuôn mặt nàng, có thể nói là hắn đang “làm càn”.

Chắc là hắn cố ý, trước kia hắn chưa từng nhìn nàng với ánh mắt “lưu luyến” như vậy.

Cố ý làm như thế trước mặt đám người Tôn ma ma… Lần đầu tiên trong đời Khúc Ngưng Hề gặp phải chuyện như vậy, nàng tức không được mà buồn bực cũng không xong, không có sức lực đâu mà chống đỡ.

Chỉ có một mình nàng mới có thể nhìn thấy sự đối lập ẩn dưới lớp mặt nạ mỉm cười của hắn, thật sự là đáng ghét quá đi mất.

Có điều… Tuy nói Bùi Ứng Tiêu có lòng trêu đùa nàng, nhưng hình như là tâm tình của hắn cũng không tốt cho lắm.

Bỗng nhiên Khúc Ngưng Hề lại cảm thấy như vậy.

Sau đó nàng lại nghe hắn hỏi mình rằng: “Tiểu Vãn Du thật là ngoan ngoãn, nghe lời, nàng không tò mò về chuyện của cô sao?”

Trước câu hỏi có hàm ý như thế này, Khúc Ngưng Hề không dám trả lời một cách tuỳ tiện.

Nàng do dự phút chốc, quyết định “giả ngơ”: “Điện hạ đang muốn nói tới chuyện gì vậy?”

Bùi Ứng Tiêu nhìn nàng, hơi nheo đôi mắt hẹp dài của mình lại và nói: “Khúc Ngưng Hề, đêm nay cô phải đi tìm nàng, sau đó hôn nàng cho đến khi môi nàng sưng tấy lên, bởi vì nó đã không chịu nói thật.”

“Gì cơ?” Nàng sửng sốt, vô thức đưa tay lên che kín môi mình lại.

Hắn khẽ cười, lại hỏi: “Còn giả vờ nữa không?”

Khúc Ngưng Hề không dám, chỉ có thể bất chấp khó khăn mà ép mình “tò mò”: “Điện hạ, vậy vừa rồi ngài… đã đi đâu vậy?”

Bùi Ứng Tiêu nghe được câu hỏi, nhưng hắn lại không đáp, ngón trỏ thon dài của hắn dựng thẳng lên, rồi hắn nói: “Gọi sai hai lần rồi, cô phải ghi nợ thôi.”

Khúc Ngưng Hề trợn tròn mắt, cái người này cũng khó hầu hạ quá đi, hắn nói muốn ghi nợ là sao?

Nàng chưa bao giờ phản ứng nhanh nhẹn như lúc này, lập tức sửa lại lời nói: “Huấn Đình, vừa rồi ngài đã đi đâu vậy?”

Đừng có đến tìm nàng vào ban đêm đó, thật sự là không hợp phép tắc đâu.

Khúc Ngưng Hề sợ lắm, đã có thánh chỉ ban hôn với Thái tử rồi, tuy nàng đã có được một nửa danh phận, nhưng việc lén lén lút lút như thế này vẫn khiến cho người ta cảm thấy vô cùng bất an.

Nàng ngoan ngoãn lại biết sợ, Bùi Ứng Tiêu vô cùng hài lòng: “Đổi giọng thì phải đổi triệt để một chút.”

“… Vâng, ta biết rồi.”

Nương theo tiếng đàn du dương, Bùi Ứng Tiêu chợt nói đến hai nhóm tử sĩ ở bãi săn.

Hắn hời hợt nói: “Bọn họ chia ra xuất phát từ lệnh của Mộc Thương Hạnh và Bùi Tĩnh Lễ.”

Khúc Ngưng Hề kinh ngạc, sứ thần nước Đông Long và Bùi Tĩnh Lễ ư? Là Nhị Hoàng tử ấy à?

“Bất ngờ lắm sao? Biểu huynh của nàng muốn đưa cô vào chỗ chết.”

“Không phải…” Khúc Ngưng Hề ngước mặt lên lắc đầu: “Điện hạ, Huấn Đình, chàng biết đó, phẩm hạnh của Nhị Hoàng tử không đứng đắn, làm việc ngông cuồng, ta chưa bao giờ gọi hắn ta là biểu huynh.”

Trước kia, vì để tránh hiềm nghi nên nàng luôn cố gắng phân rõ giới hạn với hắn ta, mà về sau hắn ta lại đối xử với nàng như vậy, thế thì sao xứng với hai tiếng “biểu huynh” này?

Ít nhiều gì thì trong giọng điệu của Khúc Ngưng Hề cũng mang theo chút oán hận riêng, vì Nhị Hoàng tử mà nàng đã đi trên ranh giới của nguy hiểm mấy lần rồi, không chỉ có thể, suýt chút nữa là cả đời nàng đã bị huỷ hoại bởi hắn ta nữa.

Mối thù lớn cỡ này, há có thể dễ dàng bỏ qua?

Bình thường không nhắc tới, chẳng qua là vì nàng cảm thấy việc trả thù rất vô vọng, có nói ra thì cũng chỉ khiến bản thân mình thêm ấm ức.

Điều khiến nàng nghi hoặc đó chính là, chẳng phải triều đình nói là không tìm ra được bằng chứng gì, không giải quyết được gì sao?

Thế mà Thái tử điện hạ lại biết rõ, vậy tại sao…

Đột nhiên, Khúc Ngưng Hề nhớ ra được một việc.


Bạn đang đọc truyện trên truyencom.com