Chọc Đông Cung

Chương 45: Xem kịch (2)



Hai ngày sau, trời yên biển lặng, vì đây là “việc nhà” của Hoàng đế, nên dù người ngoài có tò mò thế nào đi chăng nữa, thì cũng không có ai dám trắng trợn lan truyền ra bên ngoài.

Chỉ có thể lén la lén lút, chờ đợi đợi chờ thông tin được truyền ra ngoài một cách “nhỏ giọt” thôi.

Vân Chiêu nghi bị đưa vào lãnh cung, bởi vì mấy lời lên án Khúc Hoàng hậu của nàng ta chỉ toàn là mấy lời vô căn cứ, thốt ra trong phẫn hận, không có bằng chứng thực tế gì, nên tất nhiên là chẳng hề hấn gì với Khúc Hoàng hậu cả.

Có lẽ chuyện nàng ta mất con sẽ không thể làm sáng tỏ được, giống như vụ án Thái tử bị ám sát vậy, cứ bị kéo dài mãi.

Kể từ sau dịp săn bắn mùa thu đến bây giờ, chỉ mới trôi qua có một khoảng thời gian ngắn thôi, mà thánh chỉ sắc lập Thái tử phi đã truyền ra khắp các nơi rồi.

Còn về hai nhóm tử sĩ ám sát Thái tử và Lục cô nương, lại không có ai tìm ra được manh mối gì.

Hễ là việc không có đủ bằng chứng, thì tạm thời đều sẽ bị gác lại.

Khi ấy mọi người quan tâm đến chuyện đó nhiều nên ai cũng bàn tán theo người khác vài câu, nhưng dần dần, sự chú ý của mọi người đã chuyển sang hướng khác.

Khâm Thiên Giám chọn ra mấy ngày lành tháng tốt, sau đó thì dâng lên cho bệ hạ và Thái tử lựa chọn, cuối cùng thì ngày thành hôn chính thức cũng đã được chọn ra rồi… Là vào đầu xuân năm sau.

Đây đã là ngày tốt gần nhất rồi, bây giờ đã vào đầu đông, chưa đầy mấy tháng nữa là sẽ đến ngày thành hôn, việc chuẩn bị trong cung sẽ có phần vội vã, mọi người cũng sẽ bận rộn nhiều.

Sau khi quyết định ngày trọng đại này, từ trên xuống dưới phủ An Vĩnh Hầu trở nên bận bịu ngay. Người trong cuộc là Khúc Ngưng Hề cũng thế, ngày nào nàng cũng phải phối hợp với không ít cung nhân để làm việc.

Các nữ quan đo lường cắt may áo cưới, mỗi đường kim mũi chỉ đều được “hạ xuống” vô cùng tỉ mỉ, có mấy người cùng “hợp lực” để thêu trong vài tháng. Bên cạnh đó, còn có những thứ như là trang sức lễ nghi, nên Khúc Ngưng Hề không thể nào làm khác đi được.

Có điều, trong lúc rảnh rỗi, nàng đã thay đổi thân phận cho Ánh Sở.

Có được sự đồng ý của Bùi Ứng Tiêu, Ánh Sở có thể đi theo Khúc Ngưng Hề tiếp mà không cần mang thân phận Ngân Bình nữa.

Về phần cái người tên là “Ngân Bình” này, họ nói với bên ngoài là đích thân nàng ta đã cầu ân điển với chủ tử, không muốn theo tiểu thư vào cung mà muốn tìm người nào đó ở bên ngoài để lập gia đình.

Cửa cung thâm sâu như biển, có vô số tiểu cung nữ đã ở trong đó cho đến khi trở thành những ma ma già, thế nên, việc có vài người không muốn vào cung cũng là chuyện rất đỗi bình thường.

Không ai nghi ngờ gì trước việc Ngân Bình rời đi, chỉ cảm thán tiểu thư thiện tâm vì đã thành toàn cho nàng ta.

Có lẽ người lưu luyến nàng ta nhất chính là Ngân Hạnh, nàng ấy cảm thấy, khoảng thời gian này Ngân Bình trở nên dễ gần và thân thiện hơn trước rất nhiều, sao bây giờ lại muốn đi kia chứ?

Có điều, nàng ấy đã nhanh chóng buông xuống được, bởi vì Ánh Sở mới tới cũng là người cực kỳ dễ gần.

Ngày hôm đó, Khúc Ngưng Hề đi đến viện của Hồ lão phu nhân.

Lão phu nhân đưa cho nàng một chiếc rương nhỏ điêu khắc bát tiên, nói đó là bí mật dành cho nàng.

Ngoài mặt, tổ mẫu và cha mẹ đều sẽ cho một phần của hồi môn, mà cho riêng là đồ nằm ngoài định mức, sẽ phải giấu giếm những người khác.

Khúc Ngưng Hề mở ra xem, đồ trang sức bằng vàng bằng ngọc chất đầy trong rương, chỉ toàn là những vật có giá trị.

“Tổ mẫu, đây là…”

Hồ lão phu nhân nói: “Nhà chúng ta không có quá nhiều tranh sách cổ cho cháu, không thực tế bằng vàng bạc, ngày tháng ở trong Đông Cung sẽ ra sao thì cũng không có ai dám nói chắc được, cháu mang thêm nhiều một chút để phòng thân đi.”

Khúc Ngưng Hề nghe vậy thì do dự không thôi, đây đều là đồ lão phu nhân tích góp, thế mà bây giờ bà lại cho nàng hết.

Hồ lão phu nhân lại nói: “Nói thật cho cháu biết, vốn dĩ ban đầu ta muốn để lại cho Tam lang cơ, nhưng Tam lang lại còn nhỏ quá, cũng chưa thấy được là sau này nó sẽ có triển vọng hay không và sẽ phát triển đến đâu, nếu không chuẩn bị thêm chút tài sản cho nó thì thật sự là ta không thể yên lòng…”

Cả Hầu phủ này đều là của Tam lang mà vẫn còn sợ là chưa đủ nhiều cơ đấy! Bà thở dài, lại nói: “Có điều, vàng bạc là vật chết, con người mới là vật sống, cháu lại làm Thái tử phi, dù sao, nếu cháu sống thoải mái thì vẫn còn có thể chiếu cố đệ đệ nhiều hơn một chút.”

“Cháu đừng cảm thấy tổ mẫu bất công, nhà khác đều như vậy cả…”

“Cháu biết…” Khúc Ngưng Hề nghe xong thì cũng không từ chối nữa: “Đa tạ tổ mẫu.”

Nhà khác thế nào thì nàng không biết, nhà bọn họ thì đúng là lấy Tam lang làm đầu.

Nói thế không có nghĩa là trưởng bối vì thế mà hoàn toàn không để tâm đến sự sống chết của nàng, nhưng, nói đến cùng thì cũng chỉ có hai chữ “bất công” mà thôi.

Nàng đã buông bỏ từ sớm rồi, không còn xoắn xuýt vì chuyện này nữa, lão phu nhân đã cho nàng thì nàng lấy.

Có để tâm đến chuyện này thì mới thấy bực.

Người không để tâm thì lòng chẳng có gì để tức giận cả.

Hai bà cháu đang nói chuyện thì Ánh Sở ở bên ngoài đi vào, cười hì hì báo: “Tiểu thư, chỗ người gác cổng nói là Thái tử điện hạ cho mời người đó ạ.”

“Gì cơ?”

Cả hai người đều không thể ngồi yên được nữa, Hồ lão phu nhân vội nói: “Sao bỗng nhiên Thái tử lại tới chơi vậy? Chúng ta còn chưa chuẩn bị gì cả…” Không biết rõ tình hình từ sớm nên đương nhiên là họ không có cách nào có thể nghênh đón được rồi.

Ánh Sở giải thích: “Lão phu nhân, điện hạ không đến mà phái người đưa tin, nói là đột nhiên lần này nảy ra ý định nên không muốn đến Hầu phủ làm phiền mọi người, lần sau sẽ chu toàn cấp bậc lễ nghĩa.”

Lão phu nhân nghe thấy thế thì bừng tỉnh, thì ra là đang có ý hẹn riêng cháu gái bà ra ngoài.

Không hề có quy tắc nào nói rằng nam nữ đã đính hôn không thể gặp mặt nhau trước ngày thành thân.

Vì có những hôn ước kéo dài đến tận một hay hai năm, dù sao thì cũng thể tránh mặt mãi, không gặp nhau hoài được mà, nhỉ?

Hẹn nhau ra ngoài đi chơi cũng là chuyện bình thường thôi.

Lão phu nhân xua tay bảo Khúc Ngưng Hề đi, sau đó bà dặn nàng dẫn theo Tôn ma ma và Ngân Hạnh đi luôn.

Có hai thị nữ và một ma ma đi theo thì mới không có vẻ thất lễ.

Khúc Ngưng Hề muốn nói rồi lại thôi, nàng không biết vì sao bỗng nhiên hắn muốn gặp nàng, còn là kiểu hẹn gặp bên ngoài này nữa chứ… Nàng không muốn dẫn Tôn ma ma theo cho lắm, nhưng nàng lại không tiện từ chối.

Nàng chỉ đành quay về viện trang điểm rồi dẫn theo ba người họ cùng ra ngoài với mình.

Nàng đi xe ngựa của Hầu phủ, tùy tùng do Thái tử phái tới dẫn đường, người nọ nói nhiều và thích cười, là Song Vanh mà nàng đã từng gặp.

Song Vanh giả vờ như là không quen biết nàng, lễ phép bái kiến Đại tiểu thư, lại báo tên của mình.

Sau đó thì dẫn đường cho xe ngựa Hầu phủ đi đến một rạp hát trên đường Chu Tước.

“Điện hạ hẹn tiểu thư đến nghe kịch.” Vẻ mặt Ngân Hạnh đầy hân hoan.

Tôn ma ma bảo nàng ấy hãy điềm tĩnh lại một chút, Ngân Hạnh bĩu môi, không nói gì nữa.

Còn chẳng phải là nàng ấy đang hy vọng sau này tiểu thư và Thái tử có thể tôn trọng nhau à!

Đương nhiên là lần hẹn gặp đầu tiên sau khi đính hôn đóng vai trò cực kỳ quan trọng rồi, thật ra việc Thái tử sẵn lòng dành ra chút thời gian gặp mặt như thế này, đã chứng tỏ rằng hắn vô cùng nghiêm túc với hôn sự này.

Rạp hát này là rạp lớn nhất Thượng Kinh, trong đó có chia ra thành các viện khác nhau, mỗi viện sẽ biểu diễn các vở kịch khác nhau. Có vài vở kịch đang được biểu diễn, từ diện tích cho đến nhân lực đều cực kỳ “đồ sộ”.

Sau khi đi vào, Khúc Ngưng Hề vừa liếc mắt một cái thôi là đã nhìn thấy Bùi Ứng Tiêu.

Chi lan ngọc thụ, xuất sắc không có ai sánh bằng.

Hắn đã nhận ra cái nhìn chăm chú của mấy người bên này nên cũng quay mặt sang đây, khẽ mỉm cười.

Bùi Ứng Tiêu chờ Khúc Ngưng Hề đi về phía mình, sau đó mới bước vào nhã gian đã đặt trước cùng nàng.

Một hành động nhỏ nhưng lại bình dị và gần gũi như vậy, dù Tôn ma ma có soi mói đến đâu thì cũng không thể tìm ra được gì để bắt bẻ cả.

Nhã gian này rất rộng rãi, một phòng chia ra làm hai phòng nhỏ, phòng ngoài để cho đám nô bộc nghỉ ngơi dùng trà.

Phòng trong được ngăn cách bằng một bức bình phong và rèm cửa, có chỗ ngồi nhìn lên sân khấu có tầm nhìn thoáng đãng, có thể xem được rất rõ.

Khúc Ngưng Hề chỉ dẫn theo Ánh Sở đi vào trong, nàng để Tôn ma ma và Ngân Hạnh ở ngoài nghỉ ngơi.

Trên sân khấu, vở diễn đã bắt đầu, tiếng hát ê a vang lên, nước trà bánh ngọt đều đã được bày biện ra rồi.

Nàng sợ lộ tẩy nên luôn cầm chén trà trong tay và “chăm chú” xem kịch đến không chớp mắt.

Bùi Ứng Tiêu không nói chuyện với nàng quá nhiều, nếu hai người ở gần nhau quá thì sẽ bị Tôn ma ma ở phòng ngoài phát hiện ra.

Những người ở các vị trí khác của sân khấu kịch cũng có thể nhìn thấy bọn họ thông qua cửa sổ khán đài.

Có thể nói là có cả hàng trăm cặp mắt đổ dồn vào họ.

Khúc Ngưng Hề đoán, có lẽ là Thái tử vẫn muốn “ra vẻ” trước mặt người khác một chút.

Nàng cứ hợp tác với hắn là được.

Đang nghĩ như vậy, Bùi Ứng Tiêu hơi nghiêng người sang và nói: “Tiểu Vãn Du, cô phải vắng mặt một chút.”

Khúc Ngưng Hề gật đầu: “Xin điện hạ cứ tự nhiên.”

Ai ngờ đâu, không chỉ có mỗi mình Bùi Ứng Tiêu rời đi, mà đến cả Ánh Sở cũng ra hiệu rồi cáo lui theo.

Khúc Ngưng Hề không hiểu cho lắm.

Nàng tiếp tục xem kịch, vở diễn trên sân khấu đang bước vào đoạn cao trào.

Một lúc sau, Thái tử điện hạ quay lại, ngồi vào lại vị trí của hắn rồi xem kịch không chớp mắt, có vẻ như hắn đang chuyên tâm thưởng thức vở kịch trên sân khấu.

Nhưng Ánh Sở thì mãi mà vẫn chưa quay lại.

Khúc Ngưng Hề đang muốn hỏi xem nàng ấy đi đâu rồi, nhưng vừa nghiêng đầu sang, khi “mắt chạm mắt” với người đó, nàng không khỏi sửng sốt.

Sau khi sửng sốt thì lại thấy vô cùng kinh ngạc, không, là kinh hãi mới đúng!

Có người đã nói rằng, người ta có thể nhìn thấu “linh hồn” của một người thông qua đôi mắt của người đó.

Về phần câu nói trên có tính “dối lừa” người khác hay không thì Khúc Ngưng Hề không rõ, nhưng mà, với người mà mình quen thuộc, thì cực kỳ dễ nhận ra sự bất thường của một người thông qua đôi mắt.

Chỉ liếc mắt một cái thôi mà nàng đã cảm thấy, vị “Thái tử” trước mặt nàng đây không phải là Bùi Ứng Tiêu.

Cho nên, việc hắn gọi Ánh Sở đi là vì có chuyện gì khác rồi à?

Trái tim nhỏ bé của Khúc Ngưng Hề đã sắp nhảy ra ngoài luôn rồi, vậy là nàng đã tiếp xúc với… thế thân của Thái tử rồi sao?

Người này cũng có thân hình cao lớn, mỗi cử chỉ và hành động đều cực kỳ giống với Bùi Ứng Tiêu, chắc chắn là đã được huấn luyện đặc biệt mà ra.

Đương nhiên là Thái tử sẽ có thế thân rồi, có quá nhiều người tiếp cận và theo dõi hắn sát sao, chưa nói đến việc nha hoàn tùy tùng hầu hạ hắn là người thế nào, mà có khi mấy vị quan Gia lệnh đi theo bên cạnh hắn cũng “có vấn đề”.

Mỗi lần hắn muốn rời khỏi Đông Cung thì phải để thế thân của mình lại trong tẩm điện.

“Khúc cô nương, kịch có hay không?”

Người nọ khẽ lên tiếng nhắc nhở, cố ý khiến giọng nói của mình trở nên dịu dàng hơn, nghe thì cũng thấy có phần giống “chính chủ”.

Nhưng nếu cẩn thận phân biệt thì vẫn có thể cảm nhận ra được sự khác nhau.

Khúc Ngưng Hề hít vào một hơi, thu hồi lại vẻ thất thố mới xuất hiện trong thoáng chốc của mình, sau đó lại quay đầu lên tiếp tục xem kịch.

Bùi Ứng Tiêu… hắn đã đi đâu vậy?

Vì nàng đã biết quá nhiều chuyện, nên bây giờ nàng cũng phải bắt đầu “yểm trợ” giúp cho hắn rồi sao?

Tại sao nàng lại phải biết nhiều như vậy kia chứ?

Căn bản là không có ai hỏi xem nàng có đồng ý hay không mà!

Khúc Ngưng Hề “vô cảm” nhìn lên sân khấu kịch, hai mắt nàng trống rỗng, nàng đã không thể xem nổi nữa rồi.

Nàng đã có thể nhìn thấy trước được tương lai của mình, chắc chắn là sau khi gả vào Đông Cung, nàng sẽ rất mệt mỏi!


Bạn đang đọc truyện trên truyencom.com