Con bé ngồi trước cây đàn piano, tôi chỉnh lại tư thế và vị trí đặt tay cho bé.
Giai điệu "Tiểu Viên Vũ Khúc" thánh thót vang lên dưới những ngón tay bé nhỏ.
Ánh nắng ban mai xuyên qua khung cửa kính, chiếu rọi lên chiếc váy bồng bềnh của cô bé.
Bên ngoài phòng đàn là một khu vườn kính, hoa hồng đua nhau khoe sắc.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Tôi thấy Tạ Doãn hái một đóa hồng nhung đỏ thẫm nhất, cẩn thận tỉa hết gai.
Hắn cầm bông hồng, mỉm cười vẫy vẫy với tôi.
Khiến tôi giật mình thẫn thờ, đến nỗi không nhận ra con bé đã ngừng chơi đàn từ lúc nào.
Nó cười tủm tỉm: "Cô ơi, con đoán lát nữa cậu sẽ tặng hoa cho cô đó."
Tôi gõ nhẹ lên đầu nó: "Đừng có mà lười biếng, lo tập đàn đi."
Tan buổi học, Tạ Doãn thật sự mang hoa đến tặng tôi, không nói một lời.
Giờ đang là tháng mười hai, muốn trồng hoa hồng trong nhà thì phải có điều kiện gì chứ.
Đúng là nhà giàu thích chơi trội.
Không cho tôi tiền mà lại đi tặng ba cái thứ vô dụng này.
Đi ngang qua thùng rác ở khu biệt thự, tôi tiện tay ném luôn bông hoa vào đó.
Trời mùa đông lạnh quá.
Tôi sắp không có tiền đóng tiền sưởi rồi.
10
Chuyện còn xui xẻo hơn nữa đã xảy ra.
Tôi không những không vòi được tiền của Tạ Doãn, mà còn suýt phải đền mạng.
Tạ Doãn đến ăn ở nhà hàng Pháp nơi tôi làm thêm, lúc tôi rót rượu vang đỏ cho hắn, tôi lặp đi lặp lại một cách máy móc những thông tin giới thiệu món ăn mà tôi đã thuộc nằm lòng cả trăm lần.
Tôi đứng cạnh hắn, hắn đột ngột đứng dậy, huých phải khay của tôi.
Chiếc ly rượu vang đỏ trên tay tôi đổ ập xuống.
Tôi trơ mắt nhìn thứ chất lỏng đỏ au đổ hết lên bộ vest của hắn.
Những ký ức kinh hoàng chợt ùa về.
Vết sẹo mờ trên má bỗng nhiên nhói lên từng cơn.
Tôi vô cảm nghĩ bụng, tuy làm ở đây lương cao thật đấy, nhưng thôi chắc tôi xin nghỉ việc cho lành.
Tạ Doãn cứ dăm ba bữa lại mò mặt đến đây.
Làm ở đây nửa năm trời, chắc gì đã đền nổi cái áo vest của hắn.
Tạ Doãn nắm lấy cổ tay tôi.
"Lương Oanh, em làm bẩn quần áo của anh rồi."
Tôi đảo mắt một vòng, đưa thẳng con d.a.o gọt hoa quả cho hắn: "Tôi không có tiền đền đâu, anh cứ rạch vài đường cho xong."
Thích rạch chỗ nào thì rạch.
Dù sao cũng vì hắn, mấy cậu ấm nhà giàu kia không ai dám đụng vào người của hắn, thành ra chẳng có ai đoái hoài đến tôi.
Đường tắt kiếm tiền của tôi bị chặn đứng rồi.
Bắt tôi đền đến sáu con số, thà đem tôi bán quách đi cho rồi.
Hắn không nhận dao, cứ khăng khăng: "Kết bạn đi, chuyển khoản qua WeChat cho anh."
Tôi đã bảo là tôi không có tiền mà lị!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Rốt cuộc tôi phải nói bao nhiêu lần nữa đây trời!
Tôi đặt khay xuống, không muốn phí thời gian chơi trò mèo vờn chuột vô vị này với hắn nữa.
Tôi chỉ là một con chuột cống hèn mọn, thấy người là tự khắc nép vào bóng tối, hà cớ gì cứ phải gây khó dễ cho tôi!
Hôm qua vì chậm tiền nhà mà bị chủ đuổi ra khỏi cửa, tôi phải co ro ngủ ngoài hành lang lạnh lẽo.
Ngoài kia, pháo hoa rực rỡ đón chào năm mới.
Những chùm pháo sáng chói lọi, xua tan bóng tối.
Tiếc rằng, ô cửa sổ nhỏ nơi hành lang chỉ hắt hiu một chút ánh sáng mỏng manh.
Trong cái đêm ba độ âm, tôi cuộn tròn mình lại như một con tôm.
Ngày mai, tôi vẫn phải đi làm như thường.
Ai ngờ, đến chỗ làm lại gặp phải Tạ Doãn.
Nỗi uất ức bấy lâu nay bỗng chốc vỡ òa, tôi gằn giọng chất vấn hắn: "Rốt cuộc anh muốn gì, anh chơi đủ chưa?"
"Vào rạp xem kịch còn phải mua vé, nhìn tôi trước mặt anh hóa thân thành thằng hề vùng vẫy kiếm sống anh thấy vui lắm đúng không?"
Hắn sững sờ: "Anh không có ý đó."
"Thế là ý gì? Muốn ngủ với tôi tiếp à?" Tôi nhếch mép cười khẩy, "Tôi nói rồi đấy, trả tiền đi."
"Coi như tôi van anh, Tạ Doãn, cái đêm hôm đó cũng là do anh cưỡng bức tôi, tôi chưa từng làm gì có lỗi với anh, làm ơn buông tha cho tôi đi mà."
Một là đưa tiền cho tôi, hai là cút khỏi mắt tôi.
Rõ ràng trước đây, tôi vẫn còn sống lay lắt được.
Anh ấy đã phá vỡ sự cân bằng trong cuộc sống của tôi.
Có lẽ đây chính là cái giá cho những ý đồ sai trái, muốn bán rẻ bản thân.
"Đúng là đen đủi."
"Ý tôi là, gặp anh đúng là xui xẻo."
11
Anh ta chọn vế đầu tiên trong hai lựa chọn.
Tôi hiểu rồi, hắn ta chỉ muốn ngủ với tôi mà thôi.
Từ hôm đó, tôi chuyển đến sống ở nhà anh ta.
Từ nay về sau, tôi không còn phải lo lắng về tiền thuê nhà nữa.
Trong phòng tắm rộng hơn cả căn hộ cũ, tôi vịn tay lên vách kính.
Hơi nước mờ ảo phủ lên tấm kính, in bóng dáng tôi nhạt nhòa.