Chim Hoàng Yến Của Tần Tổng

Chương 5



"Vì cái gì?" Tạ Doãn xoa bụng tôi, kiên nhẫn chờ đợi, "Bé cưng, em nghĩ xong lý do chưa?"

Tôi hít sâu một hơi, rồi thở phào.

"Vì thời gian mang thai lâu quá."

Hắn trong gương hơi nghiêng đầu, lộ vẻ khó hiểu.

Tôi cố giữ giọng bình tĩnh: "Có thai mất tận mười tháng, ba tháng đầu với hai tháng cuối kiêng chuyện đó, lâu quá trời lâu."

"Với cả vị hôn thê của anh cũng về nước rồi."

Thật ra chuyện này chả liên quan tẹo nào.

Tạ Doãn mà muốn thì có bầu mấy tháng cũng xơi.

Tôi suýt c.h.ế.t dưới tay hắn có phải một hai lần đâu, có gì mà phải sợ sẩy thai?

Nhưng đây là lý do duy nhất tôi nghĩ ra để đổ thừa cho hắn.

Chắc là không trút hết giận lên đầu tôi nữa đâu nhỉ?

Tôi rón rén nhúc nhích chân.

Tôi còn muốn đôi chân này lắm đó mấy má.

Mặt mà bị rạch thì còn lành, eo bị véo thâm tím rồi cũng tan.

Chứ chân mà đi là đi luôn đó.

Tôi không muốn cả đời gắn bó với xe lăn đâu, thà c.h.ế.t quách cho xong.

Tôi quan sát biểu cảm của Tạ Doãn, áng chừng mức độ chấp nhận của hắn đối với lý do này.

Lý do gì mà hoàn hảo quá trời, vừa lấy hắn làm trung tâm, vừa thỏa mãn cái sự háo danh hai người phụ nữ tranh giành một thằng đàn ông.

Mau mau mắng tôi lấy lệ vài câu rồi chuyển khoản an ủi đi ba.

Tôi dễ dỗ lắm.

Tôi mong chờ nhìn hắn.

Ai dè hắn lại ngẩn người ra, thất thần nhìn tôi.

Bàn tay thô ráp, khô khốc khẽ vuốt gò má tôi, hắn trầm giọng giải thích: "Oanh Oanh, anh nói rồi, cô ta không phải vị hôn thê của anh."

Tôi có nói là ai đâu, sao hắn hiểu nhanh dữ vậy?

Tôi gật đầu: "Ừ ừ!"

"Anh không có vị hôn thê nào hết, anh chỉ có em thôi." Hắn buông tay, chắn giữa tôi và tấm gương.

Lần này, tôi nhìn thấy không còn là bóng hình phản chiếu nữa, mà là gương mặt thật của hắn.

Nhà vệ sinh bệnh viện vẫn nồng nặc mùi thuốc khử trùng đặc trưng.

Từng chút, từng chút một, thấm vào mọi ngóc ngách.

Tôi lại thấy thích cái mùi này.

Mùi của sự sống, và của cả cái chết.

Một bên là sinh linh bé bỏng chào đời, một bên là tiếng khóc tiễn biệt người đã khuất.

Thấy nhiều rồi, người ta cũng chai sạn đi thôi.

Như lúc này, tôi chẳng hiểu nổi Tạ Doãn đang buồn cái nỗi gì.

Hắn rũ mắt, nhẹ nhàng ôm tôi.

Cái ôm này dịu dàng hơn bất cứ lần nào trước đây.

Hắn nói: "Lương Oanh, chính em là người bảo anh rằng có hiểu lầm cần giải thích."

"Anh giải thích rồi, nhưng em không chịu nghe."

"Em chưa từng tin tưởng anh."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Giọng hắn dịu dàng mà tan nát: "Oanh Oanh, em có thể thử, tin anh một lần thôi được không? Anh sẽ không bao giờ làm hại em."

Tôi: ủa???

Trong đầu tôi từ từ hiện lên một dấu chấm hỏi to đùng.

Thần kinh hả cha nội.

Ổng biết ổng đang nói cái gì không vậy?

Tôi nghiêm túc: "Thôi mà, mình về thôi, em không phá thai nữa, anh muốn thì em đẻ, anh thích bao nhiêu đứa em đẻ bấy nhiêu."

Đừng có dở chứng ở đây nữa.

Tôi nắm lấy tay Tạ Doãn.

Hắn giật giật khóe miệng, cười gượng gạo: "Ừ."

Lúc bước ra khỏi sảnh, gió bên ngoài rít gào thổi tới.

Cuốn phăng cả âm cuối của hắn.

Tôi lờ mờ nghe được, đó là câu hỏi của hắn.

"Chúng ta chỉ có thể như vậy thôi sao?"

8

Chúng ta chỉ có thể như vậy thôi sao?

Lên xe cài dây an toàn rồi mà tôi vẫn còn vẩn vơ suy nghĩ về câu hỏi này.

Rốt cuộc Tạ Doãn muốn một câu trả lời như thế nào đây.

Lần đầu gặp hắn đúng là một thảm họa.

Quá trình yêu đương cũng chẳng khá khẩm hơn là bao.

Má nó chứ, tôi hoàn toàn không muốn dính dáng gì đến hắn.

Tôi nhớ như in, năm năm trước tôi tỉnh dậy trên giường khách sạn, ngơ ngác nhìn chằm chằm vào chiếc đèn chùm pha lê trên trần nhà.

Cánh tay mỏi nhừ không buồn nhấc.

Bên cạnh vang lên giọng một người đàn ông.

"Dậy rồi à?"

"Nói thừa."

Ai đời ngủ mà mở mắt, có phải cá heo đâu chứ.

Hắn không giận, ném cho tôi một thứ.

Tôi túm lấy chăn, khó khăn ngồi dậy, nhìn kỹ thì thấy đó là vỉ thuốc.

Thuốc tránh thai.

Thuốc tránh thai khẩn cấp.

Tôi bực dọc: "Nước đâu? Anh định bắt tôi nuốt khan à?"

Tôi nghe thấy tiếng bước chân, đang hướng ra ngoài.

Nhân lúc hắn ra khỏi phòng ngủ, tôi vội vàng bò dậy mặc quần áo.

Cái váy bị xé rách bươm không mặc được nữa, cũng may là hắn đã sai người mang một bộ khác đến.

Kích cỡ không vừa lắm, hơi chật ngực.

Tôi cẩn thận mặc vào.

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

Đến khi hắn quay lại, tôi đang loay hoay với mái tóc rối bù.

Tôi đón lấy cốc nước ấm, nuốt vội viên thuốc tránh thai.

"Xong rồi chứ gì, đưa tôi tiền bồi thường đi, anh có thể cút rồi đó."


Bạn đang đọc truyện trên truyencom.com