Chiến Trường Không Khói Lửa

Chương 4 : KẺ PHẢN BỘI TRONG BÓNG TỐI



Buổi sáng hôm sau, tin tức về nụ hôn của Trịnh Gia Minh và cô trợ lý lạ mặt lan khắp nội bộ công ty như ngọn lửa bén rơm khô. Dù không có ai chụp được ảnh, nhưng các phiên bản truyền miệng biến tấu đủ mọi kiểu – từ “cô gái lọ lem được sủng ái” cho đến “kế hoạch ngầm thao túng quyền lực”.

An Khuê bước vào thang máy, cảm nhận rõ sự soi mói từ mọi ánh mắt. Nhưng cô chọn cách im lặng. Cô biết: điều tệ hơn đang đến, không phải từ những lời đồn… mà là từ bên trong ban lãnh đạo.

— An Khuê, lên phòng họp tầng 29, ngay lập tức. – Giọng của trợ lý chủ tịch Trịnh Vĩnh vang lên trong điện thoại nội bộ.

Cô nuốt nước bọt, đứng thẳng vai. Tầng 29 – nơi diễn ra những cuộc họp chỉ dành cho hội đồng cổ đông và những quyết định thay đổi cả cục diện công ty.

Trong phòng họp, ngoài ông Trịnh Vĩnh còn có ba cổ đông cấp cao. Ánh mắt họ đăm chiêu, sắc bén.

— Cô An, chúng tôi nhận được báo cáo rằng cô có dấu hiệu tiết lộ thông tin nội bộ cho bên ngoài. Cụ thể là các chi tiết phân tích trong thương vụ với tập đoàn Bạch Lâm đã bị lộ một phần ra báo chí. – Một người đàn ông đầu hói lên tiếng.

Cô sững người:

— Tôi chưa từng gửi bất kỳ thông tin nào ra ngoài.

— Vậy tại sao thông tin mà chỉ mình cô tiếp cận lại trùng khớp với báo cáo mà báo Thị Trường Tài Chính đăng sáng nay?

Ông Trịnh Vĩnh khoanh tay, ánh mắt sắc như dao:

— Cô có biết việc này nếu xác minh được là thật, cô không chỉ bị sa thải mà còn có thể bị kiện vì tiết lộ bí mật doanh nghiệp?

An Khuê run tay, nhưng vẫn bình tĩnh đáp:

— Tôi không làm. Có thể có người khác… hoặc chính là người bên phía hợp tác làm rò rỉ thông tin.

Không ai trả lời. Họ chỉ nhìn cô như đã định sẵn bản án. Cô rời khỏi phòng họp với đôi chân như đeo đá. Lưng áo ướt đẫm mồ hôi.

---

Buổi chiều, cô đến tìm Gia Minh. Anh vẫn làm việc, mặt không biểu cảm.

— Anh biết chuyện rồi đúng không? – Cô hỏi, giọng nghèn nghẹn.

Anh gật đầu.

— Tôi đang cho người kiểm tra hệ thống nội bộ. Nhưng nếu đúng là cô…

— Anh nghĩ tôi làm vậy thật à?

Lần đầu tiên, ánh mắt cô nhìn thẳng vào anh mà không chút e dè. Cô không còn là một trợ lý rụt rè. Cô là một người phụ nữ cảm thấy bị phản bội.

— Tôi đã tin tưởng anh, đã giữ kín mọi thông tin, đã theo từng lời anh nói. Vậy mà chỉ một nghi ngờ, anh cũng không đứng về phía tôi?

Trịnh Gia Minh im lặng. Một lát sau, anh đứng dậy:

— Đi theo tôi.

Anh đưa cô xuống tầng 3 – phòng kỹ thuật số. Một kỹ sư IT đang giải mã nhật ký hệ thống nội bộ.

— Đây là địa chỉ IP đã sao chép file báo cáo phân tích tối hôm kia. – Người kỹ sư nói và chiếu lên màn hình.

Không phải máy của An Khuê.

Mà là của Phòng trợ lý pháp chế.

— Tạm thời cô không phải đối tượng nghi vấn chính. Nhưng vẫn phải chờ xác minh cuối cùng. – Anh nói.

An Khuê bước ra khỏi phòng, tim đập mạnh. Cô vừa thoát một cáo buộc, nhưng cảm giác bất an còn nguyên.

Khi đi ngang hành lang tầng 26, cô vô tình nghe thấy tiếng thì thầm trong phòng in:

— Cô ta tưởng chỉ vì được Tổng giám đốc hôn trước mặt mọi người mà an toàn à? Tôi đã gài người lấy được báo cáo đó từ máy cô ta từ trước rồi. Chỉ cần để lại dấu vết nhỏ là xong.

Là giọng của thư ký váy đỏ.

An Khuê như đông cứng.

Cô quay người bỏ chạy. Lần đầu tiên cô thấy rõ: Trò chơi này không chỉ có một bàn cờ.

Mà là những bàn cờ chồng chéo, nơi mỗi quân cờ đều có thể trở thành kẻ phản bội trong bóng tối.