Chiến Trường Không Khói Lửa

Chương 3 : NỤ HÔN TRONG ĐÊM BÃO



Cơn mưa đêm trút xuống thành phố như trút cả những bí mật đang cuộn chảy âm ỉ trong lòng Trịnh Gia. Văn phòng tầng 28 lúc 9 giờ tối chỉ còn ánh đèn từ phòng Tổng giám đốc và chiếc bàn làm việc nhỏ phía ngoài của An Khuê.

Cô vẫn chưa về. Dù báo cáo đã nộp, dù hồ sơ đã sắp xếp, dù mọi thứ trong ngày đã kết thúc. Nhưng lòng cô không yên. Cô có cảm giác như chỉ cần quay lưng lại, cô sẽ bỏ lỡ điều gì đó quan trọng. Hoặc tệ hơn, bị chính điều gì đó vùi dập.

Một tiếng gõ nhẹ vang lên từ phòng Tổng giám đốc. Giọng Trịnh Gia Minh trầm khàn vọng ra:

— Vào đi.

Cô bước vào. Anh không nhìn cô, chỉ khẽ nói:

— Có rảnh không? Tôi cần người đi cùng tới buổi tiệc ở khách sạn Hoàng Gia. Thư ký tôi xin nghỉ gấp.

— Tôi tưởng chỉ cần trợ lý trong giờ hành chính?

Anh ngẩng lên, ánh mắt sắc lạnh:

— Tôi không cần ai dạy tôi phân biệt chức danh. Đi không?

Cô gật đầu. Không phải vì sợ. Mà vì một phần trong cô muốn biết, một buổi tiệc mà anh không để ai khác đi cùng… thì có gì bên trong?

---

Chiếc xe sang lướt đi giữa màn mưa. An Khuê ngồi bên ghế phụ, tay khư khư giữ lấy chiếc túi xách cũ kỹ. Cô không có thời gian thay đồ – vẫn bộ sơ mi trắng, chân váy đen công sở. Cạnh cô, Trịnh Gia Minh mặc vest đen, cà vạt bạc, như một bức tượng tạc bằng đá và ánh kim loại.

— Nếu có ai hỏi, cô là nhân viên phân tích dữ liệu. Đừng nói gì về việc làm trợ lý của tôi.

— Vì sao?

— Vì tôi muốn xem phản ứng của họ khi nghĩ cô không quan trọng. Đôi khi, quân cờ yếu lại nghe được những thứ không ai ngờ.

An Khuê khẽ mỉm cười.

— Có khi nào tôi là con tốt sẽ bị đưa ra hy sinh không?

Anh không đáp. Nhưng cái liếc nhẹ sang cô khiến tim cô bất giác lỡ một nhịp.

---

Sảnh tiệc khách sạn Hoàng Gia sáng rực ánh đèn pha lê. Tầng lớp quyền lực của ngành bất động sản đều hiện diện. Người thì nâng ly rượu, người thì thì thầm tính toán. An Khuê đi bên cạnh Trịnh Gia Minh như cái bóng – nhưng mọi ánh mắt vẫn không thể rời khỏi họ.

Cô hiểu: đàn ông như anh, luôn khiến người ta phải ngước nhìn. Còn cô – là ai? Một trợ lý vô danh? Một quân cờ?

Họ dừng lại trước một nhóm người. Trong đó có một người đàn ông tóc muối tiêu, ánh mắt sâu, khoác tay một người phụ nữ đẹp kiểu sang trọng nhưng lạnh lùng. Ông ta bắt tay Trịnh Gia Minh:

— Tổng giám đốc Trịnh, đã lâu không gặp.

— Chủ tịch Bạch, rất hân hạnh.

An Khuê khựng lại. Đây chính là người đứng đầu tập đoàn Bạch Lâm – nơi mà cô được giao nhiệm vụ theo dõi.

— Còn cô gái này?

— Nhân viên phân tích mới. Đưa đi để học việc.

Chủ tịch Bạch cười mỉa:

— Học việc trong một buổi tiệc như thế này? Cậu bắt đầu chơi chiến thuật tâm lý rồi đấy, Gia Minh.

Cả nhóm bật cười. Nhưng chỉ Trịnh Gia Minh giữ nguyên gương mặt vô cảm.

Trong lúc mọi người tiếp tục rôm rả, một giọng nữ sắc lẻm vang lên:

— Không phải cô gái này là trợ lý mới à? Tôi thấy cô ta trong văn phòng anh tuần trước mà.

Tất cả ánh mắt quay sang. An Khuê sững người. Là cô gái váy đỏ – thư ký tầng 26 – người từng mỉa mai cô ngay ngày đầu tiên.

Không khí chợt đông cứng. Chủ tịch Bạch cười khẩy:

— À, xem ra Tổng giám đốc Trịnh có chút… riêng tư với nhân viên nhỉ?

An Khuê chưa kịp lên tiếng thì bất ngờ, một bàn tay nắm lấy eo cô kéo sát lại. Giọng Trịnh Gia Minh lạnh buốt:

— Cô ấy là bạn gái tôi. Có vấn đề gì không?

Mọi người im bặt.

Trước khi ai kịp hỏi thêm, anh cúi xuống… đặt một nụ hôn lên môi cô.

Không sâu. Không dài. Nhưng đủ để cả sảnh tiệc như nổ tung.

Môi anh lạnh, mùi whisky thoang thoảng. Tim cô đập loạn. Mắt mở to. Toàn thân như bị giữ chặt bởi một làn sóng không tên.

Khi anh buông ra, ánh mắt anh nhìn cô không còn lạnh như trước.

— Diễn tiếp đi. Hoặc họ sẽ không tin.

— Còn tôi thì sao? – Cô hỏi khẽ. – Anh có tin tôi không?

Anh im lặng.

Trong đêm mưa, giữa những tiếng vỗ tay giả tạo và ánh đèn chớp nháy, cô nhận ra: Có lẽ… cô vừa chính thức bước vào một trò chơi nguy hiểm. Không chỉ với công ty. Mà là với chính trái tim mình.