An Khuê đứng trong nhà vệ sinh nữ tầng 28, bàn tay đặt lên bồn rửa lạnh buốt. Cô nhìn vào gương, mặt nhợt nhạt, tim vẫn còn đập dồn sau cuộc họp đầu tiên. Trong gương là hình ảnh một cô gái trẻ – tươi mới, ngây thơ nhưng cố gồng mình lên giữa một nơi mà chỉ một cái nhìn cũng có thể lột trần sự non nớt của người đối diện.
“Chỉ cần đủ thông minh để khiến bà im lặng trong 5 phút.” Câu nói đó của Trịnh Gia Minh vẫn vang trong đầu cô. Dù được xem là lời bênh vực, nhưng cô hiểu rõ: anh ta đang thử mình. Mọi thứ từ lúc cô đặt chân vào công ty này đều là một bàn cờ lớn, và cô – chỉ là một quân cờ nhỏ.
—
Trưa hôm ấy, khi đang cắm cúi ăn vội trong căn tin, một bóng người ngồi xuống đối diện.
— Cô là An Khuê?
Cô ngẩng đầu, trước mặt là một người đàn ông trung niên, mặc áo sơ mi màu ngà, không đeo bảng tên. Ánh mắt ông sắc bén một cách lạ kỳ.
— Dạ vâng… chú là…?
— Tôi là Trịnh Vĩnh – Phó tổng giám đốc tài chính, đồng thời là chú ruột của Trịnh Gia Minh.
An Khuê suýt nghẹn miếng cơm.
— Tôi có theo dõi phần trình bày của cô sáng nay. Tương đối chỉn chu. Nhưng cô nên hiểu rõ một điều: Ở đây không ai ngồi yên nhìn một người vô danh chiếm vị trí gần Tổng giám đốc. Nhất là khi người đó còn là cháu trai tôi.
An Khuê khựng lại.
— Tôi không có ý gì khác ngoài làm đúng công việc của mình, thưa Phó tổng.
— Tốt. Vậy hãy nhớ kỹ: Trong Trịnh Gia, việc làm tốt chưa bao giờ là tấm khiên đủ vững. Người sống sót là người biết mình đang ở đâu, đứng về phe nào. – Ông ta nói rồi đứng dậy, bỏ đi như chưa từng xuất hiện.
Lòng bàn tay cô lạnh ngắt. Bữa trưa nhạt thếch. Một dự cảm chẳng lành bắt đầu hình thành.
—
Chiều hôm đó, cô trở lại văn phòng với một đống tài liệu phải xử lý. Trịnh Gia Minh vẫn im lặng ngồi làm việc, thỉnh thoảng ra chỉ đạo vài câu, nhưng không hề bắt chuyện thêm. Cô tưởng rằng mọi việc sẽ trôi qua êm ả cho đến khi nhận được một email:
“Khẩn – Phân tích rủi ro hợp đồng sáp nhập với tập đoàn Bạch Lâm. Hạn nộp: 6 giờ tối.”
Tập đoàn Bạch Lâm – đối thủ truyền kiếp trong ngành bất động sản khu công nghiệp. Một thương vụ sáp nhập được đồn đoán là sẽ thay đổi cục diện cả thị trường.
Cô lật đống hồ sơ. Không có gì ngoài vài bản công bố thông tin tài chính sơ sài. Cô biết rõ: đây là bài kiểm tra thật sự.
Cô bật máy tính, chạy lại toàn bộ dữ liệu, lục lọi những bài viết chuyên ngành, gọi điện xin thêm tư liệu từ phòng pháp chế. Gần như không ngẩng đầu suốt ba tiếng.
6 giờ, cô đứng trước bàn làm việc của Tổng giám đốc, đưa tập phân tích.
Anh cầm lên, đọc lướt vài dòng. Một bên chân mày khẽ nhướn.
— Cô nghi ngờ họ khai khống tài sản cố định?
— Dựa trên tỷ lệ khấu hao và chênh lệch định giá tài sản qua các năm. Báo cáo năm 2022 có sự thiếu nhất quán giữa dòng tài sản sở hữu và khối lượng xây dựng thực tế.
Anh im lặng vài giây rồi gật đầu.
— Tốt. Cô tiếp tục theo dõi họ. Và tuyệt đối không để ai biết cô đang làm việc này.
An Khuê khựng người.
— Tôi… không hiểu?
Anh ngước lên. Đôi mắt nâu lạnh lùng ấy như xuyên qua tâm can cô.
— Đây không phải là việc của một trợ lý thông thường. Nhưng cô không phải một người bình thường, đúng không?
An Khuê muốn hỏi lại, nhưng cổ họng nghẹn ứ. Dù không nói ra, cô bắt đầu hiểu: Mình đã bị kéo vào một thứ còn lớn hơn công việc rất nhiều.
—
Tối hôm đó, cô rời công ty lúc 8 giờ. Đường phố đã lên đèn. Cô đi bộ chậm rãi ra trạm xe buýt, gió lùa vào cổ áo, lạnh buốt.
Một chiếc xe dừng lại bên lề. Cửa kính hạ xuống. Là Trịnh Gia Minh.
— Lên xe. Tôi tiện đường.
— Tôi… không muốn phiền anh.
— Không hỏi lại lần hai.
Cô miễn cưỡng lên xe. Không khí bên trong xe sang trọng nhưng im lặng. Chỉ có tiếng nhạc jazz nhẹ vang lên từ hệ thống âm thanh cao cấp.
— Cô không sợ tôi lợi dụng cô sao?
Câu hỏi đột ngột khiến cô quay sang.
— Anh đang nói gì vậy?
— Cô nên biết, việc để một người như cô tiếp cận hồ sơ mật là không bình thường. Và không phải vì tôi tin cô.
— Vậy là vì…?
Anh không trả lời. Chỉ nhoài người sang, cài lại dây an toàn cho cô – hành động vừa bất ngờ vừa khiến tim cô đập mạnh.
— Là vì cô là quân cờ tôi chọn. Và nếu cô khôn ngoan, cô sẽ chơi ván cờ này đến cuối cùng.
—
Tối đó, về đến phòng trọ, An Khuê nằm thao thức. Câu nói “cô là quân cờ tôi chọn” cứ xoáy vào tâm trí cô. Tại sao là cô? Tại sao lại chọn cô?
Nhưng bên dưới tất cả nghi hoặc đó… là một sự hấp dẫn kỳ lạ.
Không phải với công việc.
Mà là với chính người đàn ông đang điều khiển bàn cờ này.