Ngày hôm đó cũng giống như bao ngày khác, tôi và hắn cùng nhau chơi game. Sau khi trận đấu kết thúc, hắn bỗng bật mic và than thở với tôi bằng giọng điệu đầy tiếc nuối:
“Hazz…Tớ tiếc thật đấy. Cái đầu chảo K+ nhà tớ bị hư rồi. Trong đó có rất nhiều bộ phim mà tớ thích, vậy mà bây giờ chẳng coi được bộ nào cả. Buồn ghê!”
Nghe hắn nói vậy, tôi cảm thấy thương lắm. Trong lòng dâng lên một cảm giác xót xa nhưng chẳng biết phải làm gì. Bản thân tôi cũng đâu có khả năng gì để giúp hắn sửa cái đầu chảo ấy. Chúng tôi cứ tiếp tục trò chuyện qua lại một lúc thì hắn lại lên tiếng:
“Hazz… Ước gì có K+ để coi cơ. Ở trên điện thoại đăng ký gói dịch vụ đó chỉ có ba mươi mấy ngàn thôi. Nhưng mà tớ lại không có tiền để đăng ký.”
Lúc nghe đến con số “Ba mươi mấy ngàn”, tôi chợt nghĩ ngay: số tiền này mình hoàn toàn có thể giúp hắn được. Trong đầu tôi thoáng hiện lên một ý nghĩ: lát nữa sẽ đi hỏi thử ông khách quen xem có tiền không, nếu được thì tôi sẽ mượn tầm năm mươi nghìn để chuyển cho hắn. Như vậy hắn có thể đăng ký K+ và thỏa sức xem phim.
Chúng tôi tiếp tục trò chuyện thêm một lúc. Hắn bảo tôi tắt mic, rồi mở YouTube xem vài bộ phim hoạt hình cũ. Hắn vừa xem vừa nói:
“Này, lúc trước ngày nào tớ cũng coi phim trên K+ ý. Ở đó có rất nhiều bộ phim hay, cậu đã từng xem chưa?”
Tôi trả lời thật lòng:
“À, mình chưa xem nhiều đâu. Nhà mình hồi trước cũng có đầu chảo K+, nhưng chỉ xem được vài bộ rồi thôi. Lúc đó mình nhớ nhất là phim mấy cô gái siêu nhân.”
Nghe tôi nhắc đến, hắn liền hào hứng đáp:
“À, bộ phim có ba đứa nhóc, toàn là con gái đúng không? Mình cũng từng xem rồi. Trời ơi, các nhân vật trong đó dễ thương cực kỳ luôn!”
Tôi như bắt được tín hiệu chung, bèn cùng hắn bàn tán thêm về chủ đề phim ảnh. Tuy nhiên, phần lớn thời gian là hắn nói, còn tôi chỉ lắng nghe và góp vài câu, bởi kiến thức của tôi về những bộ phim đó không nhiều.
Một lát sau, tôi liền nhắn tin cho ông khách quen để hỏi mượn tiền. Thật may, chỉ chốc lát sau ông ta đã trả lời:
“Này, em gửi cho anh số tài khoản đi. Anh sẽ chuyển cho em ngay.”
Tôi vội vàng xin số tài khoản của hắn, rồi chuyển thẳng vào đó năm mươi nghìn. Sau khi chuyển xong, tôi hí hửng báo:
“Này, cậu đã nhận được năm mươi nghìn chưa? Tớ vừa mới gửi cho cậu đó!”
Hắn mở điện thoại kiểm tra, chỉ vài giây sau liền đáp lại bằng giọng đầy vui mừng:
“À, mình nhận được rồi! Cảm ơn cậu nhiều nha. Bây giờ mình sẽ đăng ký K+ để xem phim. Thích quá đi mất! Vậy là mình lại có thể coi lại những bộ phim hoạt hình tuổi thơ rồi.”
Tôi cười trong niềm hạnh phúc. Nhìn thấy bạn mình vui vẻ như vậy, lòng tôi cũng vui lây. Chỉ một hành động nhỏ thôi mà có thể mang lại cho hắn sự hứng khởi lớn đến thế. Trong lúc hắn bận rộn đăng ký dịch vụ, tôi vừa nhìn vừa mỉm cười, cảm thấy việc mình làm thật sự ý nghĩa.
Cuối cùng hắn cũng đã vào được K+ và bắt đầu thưởng thức những bộ phim mà mình hằng yêu thích. Hắn còn hào hứng chia sẻ màn hình để cho tôi xem cùng. Nhưng chẳng hiểu sao, màn hình bên tôi lại đột ngột tối đen. Có lẽ hệ thống không cho phép chia sẻ màn hình.
Tôi hơi hụt hẫng, liền nói với hắn. Nhưng đáp lại chỉ là giọng điệu hời hợt, khiến tôi có chút khó chịu. Thôi thì cũng đành chấp nhận, dù gì tôi vốn không quá thích xem phim hoạt hình. Tôi nghĩ thầm: “Miễn sao hắn vui là được.”
Thời gian trôi đi, cuộc gọi rồi cũng kết thúc. Tôi cầm điện thoại lên nhắn cho hắn:
“Này, chúng ta quen biết nhau cũng lâu rồi. Cậu cho tớ xem mặt đi chứ? Tớ chưa từng thấy mặt cậu bao giờ cả.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Hắn im lặng một lúc rồi trả lời:
“Không… Tớ ngại lắm. Không cho cậu xem mặt được đâu.”
Câu trả lời ấy khiến tôi tức giận vô cùng. Ngay lập tức tôi bấm nút chặn hắn. Nhưng chỉ vài phút sau, hắn đã tìm cách inbox lại:
“Này, sao cậu block tớ vậy? Mau mở block đi!”
Trong cơn khó chịu, tôi không thèm trả lời. Thời gian dần trôi, đến khi màn đêm buông xuống, lòng tôi bỗng dưng thấy nhớ hắn. Cái nhớ khiến tôi mềm lòng, tôi lại mở điện thoại lên và nhắn:
“Này, cậu cho tớ xem mặt đi?”
Có lẽ hắn vẫn còn e ngại, nhưng vì sợ tôi lại chặn thêm lần nữa nên hắn nhắn:
“Được… Hiện tại tớ đang ăn cơm. Lát nữa 9 giờ chúng ta gọi video nha!”
Tôi đồng ý ngay trong niềm vui sướng. Suốt cả buổi tối hôm đó, tôi hồi hộp đợi đến 9 giờ. Trong đầu tôi cứ tự hỏi: “Không biết hắn trông thế nào nhỉ? Có đẹp trai không? Hay là xấu quá nên mới không dám cho mình xem?”
Cuối cùng, kim đồng hồ cũng chỉ đúng 9 giờ. Tôi lập tức nhắn:
“Này, cậu hứa hôm nay cho tớ xem mặt đó nha. Đừng có thất hứa đấy!”
Hắn trả lời:
“Tớ biết mà, tớ sẽ không thất hứa đâu.”
Tôi liền thúc giục:
“Vậy thì gọi đi!”
Có lẽ bị sự ép buộc của tôi làm khó xử, hắn ngập ngừng một chút rồi cũng bấm gọi. Trong sự chờ đợi đầy mong mỏi, tôi hồi hộp đến nỗi tim đập nhanh hơn bình thường. Cuối cùng, màn hình hiện lên hình ảnh của hắn. Nhưng lúc ấy, gương mặt hắn bị che khuất bởi một ly nước. Hắn đang uống dở, trông như rất hồi hộp.
Hắn mặc một chiếc áo thun cài nút, cơ thể hơi mập mạp, nhìn dễ thương lạ thường. Mái tóc còn ướt, có lẽ hắn vừa mới tắm xong để chuẩn bị cho cuộc gọi này.
Tôi chăm chú nhìn mãi, chẳng dời mắt. Trong lúc ấy, hắn lên tiếng:
“Này, hồi trước tớ có ở Sài Gòn. Ở trong đó bánh mì đắt lắm, bánh bao cũng vậy. Mà ăn lại dở, tớ không thích chút nào.”
Tôi bật cười, trả lời:
“Đúng thật. Lúc trước mình cũng từng ở trong đó. Thật sự dở cực kỳ. Thế cậu ở Sài Gòn bao lâu vậy?”
Tài
Hắn đáp:
“À, mình ở trong đó khoảng bảy tháng. Nhưng vì công việc không làm nổi, ba mình mới gọi về. Lúc ở trong đó bận rộn lắm.”
Chúng tôi tiếp tục trò chuyện thêm một lúc. Hắn bỏ ly nước xuống, và lúc này tôi mới nhìn rõ khuôn mặt hắn. Quả thật, gương mặt ấy dễ thương theo một cách riêng, dù không theo chuẩn mực “đẹp trai” mà nhiều người mong đợi.
Khuôn mặt hắn tròn trịa, nụ cười tươi sáng làm cả khung hình như bừng lên. Nhưng điều khiến tôi chú ý là hai nốt ruồi: một nằm ngay gần mắt, một nằm bên cánh mũi phải. Chúng vô tình khiến khuôn mặt trở nên kém ưa nhìn hơn trong mắt người ngoài. Tôi chợt nghĩ: “Giá mà hắn xóa đi mấy nốt ruồi đó thì chắc chắn sẽ đẹp hơn nhiều.”
Thế nhưng, sau cùng tôi cũng mỉm cười. Dù thế nào đi nữa, đó vẫn là khuôn mặt của người bạn mà tôi đã cùng chia sẻ bao nhiêu câu chuyện. Cái vẻ mộc mạc, thật thà ấy mới chính là thứ khiến tôi cảm thấy gần gũi.