Chẳng Thể Thuộc Về Nhau

Chương 5



Và rồi thời gian lại tiếp tục trôi thật nhanh. Câu chuyện giữa tôi và hắn cứ tiếp diễn như thế, giống như một vòng lặp chẳng thể nào thoát ra được.

 

Ngày nào hắn cũng rủ tôi chơi game chiki, sau đó lại tiếp tục nói chuyện, tán gẫu hay rủ nhau xem những bộ phim. Nhưng rồi, một sự kiện mới xảy ra khi hôm đó hắn nhắn tin cho tôi:

 

“Này, tớ không làm gì bọn nó cả, nhưng bọn nó cứ chửi tớ. Cậu chửi lại nó giúp tớ có được không?”

 

Tôi nghe vậy thì cảm thấy hứng thú, lại còn muốn đứng về phía hắn. Thế là tôi lập tức trả lời:

“Được, tớ sẽ giúp cậu. Mau gửi Facebook bọn nó đi!”

 

Nhưng trước câu nói đó, hắn đã mời tôi vào một nhóm chat. Trong nhóm có bốn người, và bọn chúng đang chửi hắn:

“Này, cái thằng giọng dở như shit, lại còn ẹo ẹo nữa chứ. Mày không làm được gì nên mới phải kêu người khác vào giúp đúng không? Hahaha, đúng là cái thứ chó nhục nhã!”

 

Tôi nhìn thấy bọn chúng chửi hắn mà m.á.u nóng dồn lên tận óc, không kìm được tức giận nên lập tức lên tiếng:

“Này, bọn mày nghĩ chúng mày là cái gì? Hay cũng chỉ là mấy con ch.ó sủa gâu gâu, thích cắn người thôi. Đúng là động vật hạ đẳng! Nghe kỹ đi, cái lũ trẻ trâu tụi mày chỉ biết nhảy đỏng đỏng, không lo học hành đàng hoàng, sau này cũng chỉ có nước đứng đường mà thôi!”

 

Nghe tôi nói vậy, bọn chúng càng tức giận, liền chửi ngược lại:

“Eo ôi, nghe giọng mày cứ như bê đê ấy. Chửi cho tử tế đi, chứ đừng có văng ra mấy câu vô não như thế. Bộ mày không biết tiếng người à? Hay mày chưa từng đi học hả?”

 

Tôi cũng chẳng chịu thua, liền đáp:

“Cái gì, chó nhà ai thả xổng chuồng ra đây sủa ầm ĩ vậy? Định cắn người ta hả? Sao không nhốt mấy con ch.ó này vào chuồng, thả ra làm gì cho hại người thế?”

 

Hải lúc này dường như chiếm được thế thượng phong, liền hùa theo và chửi:

“Này, bạn mình chửi hay lắm! Bọn nó đúng là một lũ chó. Cái dòng giống nhà chúng nó sau này cũng chỉ có nước đứng ở Trần Duy Hưng mà thôi…”

 

Cứ thế, chúng tôi chửi qua chửi lại. Khoảng nửa tiếng sau, bọn kia im re, không phản kháng được nữa. Lúc đó, Hải nhắn tin riêng cho tôi:

“Này, cậu vào chửi bọn nó mà giờ nó im lặng luôn rồi. Hahaha, đúng là mấy con ch.ó mà!”

 

Chúng tôi nói chuyện với nhau trong sự phấn khích, vừa hả hê vừa cười sảng khoái vì đã xử lý được bọn kia. Hải còn nói thêm:

“Mình cũng không hiểu sao bọn nó lại quay sang chửi mình nữa. Lúc trước mình ở Sài Gòn có làm gì đâu, mà tự nhiên bị chửi quá trời vậy đó!”

 

Tôi nghe đến đây thì thầm nghĩ: Không có lửa sao có khói? Mày không chọc tức nó thì sao nó lại chửi mày? Mới nãy chửi hăng lắm cơ mà, chắc cũng không phải dạng vừa gì, nên mới bị trả đũa như vậy thôi.

 

Khi tôi còn đang chìm trong suy nghĩ thì giọng hắn vang lên kéo tôi trở lại:

“Này, bây giờ cậu chơi game này với tớ nha!”

 

Tôi đồng ý, thế là bắt đầu tải tựa game mà hắn gửi qua.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Này, bây giờ chúng ta chơi game Shin đi!” Hắn bảo.

 

Sau khi tải xong, tôi cùng hắn vào game. Hắn voice cho tôi nghe, nói đầy hào hứng sau vài tiếng tự chơi một mình:

“Này, tớ đã lên cấp 4 rồi đó. Thậm chí còn có cả nhà nữa cơ, nhân vật thì siêu đẹp. Tớ nhận được tận ba nhân vật lận!”

 

Nghe hắn nói mà chẳng khác gì một đứa trẻ con khoe đồ chơi, tôi chỉ biết cười thầm, thấy hắn cũng đáng yêu. Tôi đáp lại:

“À, vậy sao? Cậu đỉnh thật đó…”

 

Ngay lập tức, hắn hỏi lại tôi:

Tài

“Này, cậu chơi đến đâu rồi hả?”

 

Tôi thật thà trả lời:

“Mình vẫn chưa qua được cấp 1, nãy giờ mới chơi được có một màn thôi.”

 

“Gì cơ, cậu chưa qua được cấp 1 sao? Hay cậu chưa làm nhiệm vụ? Nào, call với tớ đi, tớ sẽ chỉ cho qua màn nhanh thôi!”

 

Nghe vậy, tôi quyết định call với hắn. Vừa chơi vừa chia sẻ màn hình, hắn nhìn một lát rồi nói:

“Này, cậu có thấy mấy cái trụ đỏ đỏ không? Cậu đi tới đó rồi kích hoạt thành màu xanh, sau đó đánh mấy con quái. Thế là qua màn thôi!”

 

Tôi làm theo nhưng vẫn không được. Bực mình quá, tôi liền tắt máy và nói:

“Thôi, tớ đi ăn cơm đây…”

 

Thực ra thì tôi đi xem phim chứ chẳng phải ăn cơm. Một lúc sau, hắn lại nhắn:

“Này, mình đã lên cấp 10 rồi đấy. Cậu chơi nhanh lên đi, vào cấp 10 còn chơi chung với tớ nữa!”

 

Trong sự khó chịu, tôi chỉ nhắn lại:

“Mình vẫn ở cấp 1 thôi…”

 

Hắn nghe vậy thì tiếp tục hối thúc tôi, bảo cố gắng lên nhanh để còn chơi cùng. Tôi miễn cưỡng đồng ý, rồi cố hết sức để qua màn. May mắn thay, khi đánh quái, tôi vô tình hoàn thành nhiệm vụ. Điều đó khiến tôi rất vui.

 

Tôi lên cấp 2 và nhận được một nhân vật mới. Tôi lập tức khoe với hắn, hắn thì vui vẻ bảo rằng tôi hãy nhanh chóng lên cấp cao hơn để có thể chơi cùng.

 

Sau sự việc đó, chúng tôi dần ít liên lạc hơn. Chỉ thỉnh thoảng hắn mới nhắn tin cho tôi. Cho tới khi tôi lên cấp 16 và có thể chính thức chơi chung với hắn, thì cũng là lúc cả hai một lần nữa quay lại mối quan hệ thân thiết như trước kia.

 

Chúng tôi lại chơi game cùng nhau, hay mỗi thứ Hai hàng tuần, hắn rủ tôi xem phim. Đôi khi, chúng tôi xem liên tiếp 2 đến 3 ngày, vừa xem vừa nói chuyện rôm rả. Tôi cảm thấy thật sự hạnh phúc, giống như cả hai đã trở thành người yêu của nhau vậy.

 

Trái tim tôi cũng dần rung động lúc nào không hay. Có lẽ tôi đã bắt đầu thích hắn mất rồi. Tôi luôn nhắc đến cái tên “Hải Sói” trong những suy nghĩ mơ hồ của mình, mỗi khi nghĩ về hắn ta…