Chẳng Thể Thuộc Về Nhau

Chương 3



Và cho tới ngày hôm đó, một sự kiện mới lại bắt đầu. Tôi giờ đây đang nằm trong phòng của mình, vẫn là bấm điện thoại thì hắn nhắn tin nói với tôi rằng:

“Này, cậu chơi game với mình không?”

 

Tôi đồng ý ngay:

“Được, chơi cơ!”

 

Thế là ngay lập tức, hắn cùng với tôi bắt đầu chơi game. Tựa game đó không là gì khác, mà chính là… Tôi cũng chẳng nhớ rõ, chỉ biết có nhân vật tên là Hino và Six mà thôi.

 

Khi bắt đầu chơi tựa game đó với hắn, tôi cũng phải chờ hắn vào game. Trời ơi, lúc đó tức muốn xỉu. Game gì mà vừa lag, vừa khó chơi vãi.

 

Còn nhớ khi bắt đầu chơi, lúc đó tôi điều khiển một nhân vật tên là Hino, do hắn để cho tôi làm chủ. Tôi nhớ nhân vật này đi qua một nơi, hình như là một ngôi trường gì đấy. Ở đây có một bà cô giáo đang dạy học, cùng với những em học sinh vô cùng quỷ dị. Nói chung là chả khác gì lũ quỷ trong phim. Bọn chúng không ngừng phát ra những âm thanh ghê rợn, khiến tôi cảm thấy vô cùng hoang mang...

 

Sau đó, tôi cũng không biết điều khiển thế nào, cho tới khi hắn nhắn tin nói với tôi:

“Này, cậu hãy nhìn mình chơi thử một lần nè!”

 

Tôi đồng ý theo lời hắn, sau đó nhìn hắn bắt đầu chơi. Tôi thấy hắn điều khiển nhân vật Hino chạy ra khỏi lớp học, tìm cách tránh né bà cô kia để không bị phát hiện. Nhưng không ngờ bà ta lại phát hiện, ngay lập tức lao tới bắt lấy Hino, bỏ vào bụng ăn thịt. Cảm giác ấy khiến tôi rùng mình...

 

Nhưng sau một lát, Hino cũng đã hồi sinh quay trở lại, trò chơi tiếp tục bắt đầu. Hắn lúc này điều khiển Hino bỏ chạy, thật may mắn thoát khỏi được bà cô giáo ấy. Nhưng rồi chúng tôi bước vào một căn phòng khác, trong đó có một chiếc tủ. Ở trên tủ có một chiếc chìa khóa. Muốn đi tiếp thì phải leo lên để mở được cái tủ đó. Thế là tôi nhìn thấy hắn điều khiển Hino leo lên, nhưng dù cố bao nhiêu lần cũng không lấy được chìa khóa. Ngược lại, chỉ khiến cái tủ đổ xuống, đè nhân vật chết.

 

Sau một lúc, hắn chuyển quyền điều khiển nhân vật qua cho tôi, bắt tôi chơi, còn chỉ dẫn:

“Này, chữ R chính là chạy, chữ Y chính là nhảy, chữ E chính là cầm….”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Thậm chí hắn còn chỉ thêm vài ký hiệu khác. Một lúc sau, tôi bắt đầu làm theo ý hắn. Tôi điều khiển nhân vật leo lên tủ, và sau một lát, cái tủ ngã xuống. Dường như may mắn, tôi điều khiển Hino nhảy qua một bên, nên nhân vật không bị đè chết. Sau đó, chúng tôi lại tiến đến chỗ chiếc tủ và lấy được chiếc chìa khóa ở đó.

 

Giờ đây tôi cảm thấy vô cùng vui, vì mình đã vượt qua được màn này. Nhưng không may, âm thanh khi chiếc tủ ngã xuống đã khiến bà cô giáo kia phát hiện. Ngay lập tức, bà ta xông vào phòng. Tôi không kịp bỏ trốn và bị bà bắt lại, rồi ăn thịt. Sau khi nhân vật sống lại một lần nữa, tôi lại quyết định điều khiển Hino lấy chìa khóa. Nhưng lần này thì không may mắn nữa, tôi thất bại, không thể lấy được.

 

Tài

Thế là sau khoảng 10 phút trong sự tức giận, tôi không ngừng chửi thầm:

“Rốt cuộc cái game này có bị điên không vậy trời? Nãy giờ chơi lâu thế mà toàn thua thôi. Tại sao hắn không chịu chơi chứ? Giờ mình phải làm gì trong tình huống này, khi chơi mãi mà chẳng qua nổi màn?”

 

Tôi tức giận đến nỗi như sắp bốc lửa. Đúng lúc đó, hắn xuất hiện, khiến ngọn lửa trong tôi tạm lắng xuống. Hắn cầm máy chơi, và thế là hắn qua được màn đó ngay lập tức. Điều này khiến tôi cảm thấy tức điên.

 

Nhưng tôi cũng chỉ biết bất lực, chẳng thể làm gì. Không lẽ giờ lại đi chửi hắn sao? Thế là tôi quyết định nhẫn nhịn, sau đó im lặng nhìn hắn chơi. Tôi thấy hắn điều khiển Hino chạy qua một cánh cửa, nhảy lên để mở cửa. Trong khi bà cô kia chạy đến thì không kịp. Một lát sau, Hino nhảy lên cái bàn, vòng qua cánh cửa cạnh ống cống, rồi trôi qua đó, khiến ả không thể đuổi theo. Rồi cậu chạy thật nhanh ra khỏi đường ống cống, đến một nơi có cái hố vô cùng lớn. Phải tìm mọi cách để đi lên được cái hố này, sau đó nhảy tới chỗ có sợi dây để qua chỗ khác.

 

Thế là hắn điều khiển Hino đi trên mép hồ. Sau một lát, hắn đến chỗ một chiếc bình. Ngay lập tức, chiếc bình bị hắn làm rơi. Hắn tiếp tục chạy, nhưng không may, bà cô giáo kia với cái đầu vô cùng dài lập tức lao đến, bắt Hino và ăn thịt cậu ngay tức khắc.

 

Tôi nhìn thấy cảnh tượng đó mà vô cùng kinh hoàng, thậm chí trở nên sợ hãi. Nhưng khi tôi còn đang chìm trong sự hoang mang, hắn lại chuyển quyền điều khiển cho tôi. Điều này khiến tôi tức giận, tôi thốt lên:

“Má, sao mày lại chuyển qua cho tao rồi? Mày không qua được thì tao làm sao qua nổi? Trời ơi Hải ơi là Hải, màn khó thì mày không chịu chơi, để người ta chơi tới gần cả tiếng đồng hồ rồi mới chịu cầm máy. Mày đúng là khôn thật! Không phải mày bỏ tiền ra để nạp game à? Sao mày không chơi đi mà để tao khổ sở thế này?”

 

Nói đến đây, tôi tức giận đến tột cùng. Tôi còn chưa kịp chơi thì hắn đã voice qua nói:

“Này, sao cậu đứng yên chỗ đó vậy? Mau chơi đi chứ?”

 

Tôi cũng đành gật đầu đồng ý theo yêu cầu của hắn mà bắt đầu chơi. Sau một lát, tôi lặp lại y hệt hành vi của hắn: Đi qua mép hồ, chạm trúng một cái bình, rồi bị con quái vật ăn tới tận mấy lần. Rồi tiếp tục chơi thêm khoảng một tiếng đồng hồ, cuối cùng tôi cũng qua được, lên được chỗ cao hơn và ném mình sang màn mới. Nhưng rồi lại c.h.ế.t thêm một lần nữa, khiến tôi tức đến điên người:

“Trời ơi Hải ơi là Hải! Mày chơi cái game gì vậy chứ? Má, nãy giờ cả nửa tiếng rồi mà c.h.ế.t miết, thì làm sao mà thắng đây? Mô Phật, sao mày không tự chơi luôn đi? Sao mày cứ để tao chơi, còn mày ngồi nhìn hả?”

 

Tôi chỉ có thể thốt ra những lời đó, nhưng không nhắn tin hay voice cho hắn biết sự bực bội của mình. Bởi lẽ, tôi sợ mất đi một người bạn vừa mới quen như hắn...