Sau đó, cũng đã đến giờ tôi xin phép bọn họ để trở về nhà. Khi về đến nơi, tôi liền cầm chiếc điện thoại và bắt đầu chơi game. Sau một lát, tôi thoát ra rồi nhắn tin cho hắn:
“Này, hôm nay cậu ăn cái gì vậy?”
Hắn trả lời tôi:
“À, mình ăn cơm á bạn!”
Thế là chúng tôi trò chuyện qua lại hai ba câu, sau đó hắn cũng đã tắt máy. Tôi thì cũng chẳng bận tâm đến hắn nhiều mà quyết định chơi game tiếp. Cho tới khi tối hôm đó, hắn ta nhắn tin với tôi rằng:
“Này, cậu có tiền không chứ? Cho tôi mượn 50k đi!”
Tôi không có tiền, nhưng chẳng hiểu sao lại muốn cho hắn, có lẽ bởi vì cảm thấy hắn tội nghiệp chăng. Tôi ngay lập tức trả lời:
“Được rồi, cậu hãy gửi cho mình số tài khoản đi. Khi nào mình có, mình sẽ cho cậu!”
Tôi vừa dứt lời, hắn cũng đã gửi cho tôi số tài khoản. Sau đó thì im lặng, không nói gì hết. Điều đó khiến tôi cảm thấy vô cùng khó chịu, nhưng rồi tôi cũng chẳng bận tâm nhiều.
Thế là tôi bắt đầu lên các trang mạng xã hội. Ngay lập tức, tôi đăng cái nick TikTok của mình lên mà bảo:
“Ai mua nick TikTok không?”
Thế là tôi ngồi chờ đợi một lát lâu, và rồi cũng đã có người nhắn tin mua. Tôi đọc tin nhắn:
“Này, cậu ấy ib mình đi!”
Sau một lát, tôi cũng đã nhắn tin cho hắn:
“Chào!”
Một lúc sau, hắn trả lời lại rằng:
“Này, acc đó view rất thấp, thậm chí còn chưa mở giỏ hàng nữa. Vậy nên tôi chỉ có thể lấy nó 15k thôi, cậu chịu không?”
Tôi nghe đến đây mà cảm thấy rất khó chịu, bởi vì trước đó tôi bán tới tận 30k, nhưng bây giờ tại sao hắn chỉ muốn lấy 15k thôi? Và cứ thế, tôi bắt đầu ép giá hắn:
“Này, nếu như 30k còn không chịu lấy thì thôi, tôi sẽ không bán cho cậu nữa!”
Hắn trả lời tôi rằng:
“Ừ, vậy thì cứ giữ lại đi. Tôi cũng không cần làm gì hết. Thấy tội nên mới thu lại cho cậu thôi!”
Tôi, trong sự bất lực của bản thân, chỉ biết thở dài. Tôi thật sự muốn kiếm tiền cho hắn, để giúp đỡ hắn một phần nào đó, chắc có lẽ bởi vì sự thương người của tôi. Thế là tôi cũng đã quyết định sẽ bán acc TikTok này, cho dù bao nhiêu tiền cũng được, coi như cái tâm mà tôi dành cho cậu ấy.
Vậy là tôi lên tiếng:
“Được, 15k cũng được. Bây giờ cậu chuyển cho tôi qua số tài khoản này đi!”
Thế là tôi đưa TikTok của bản thân cho hắn, trong khi hắn chỉ gửi cho tôi 15k. Lúc này, tôi lại cảm thấy rất vui trong lòng, bởi vì mình đã giúp đỡ được Hải...
Sau một lát, tôi nhắn tin với hắn và nói:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Này, cậu đã nhận được 15k tôi chuyển qua chưa? Xin lỗi nha, tớ chỉ có nhiêu đó thôi, nên cậu nhận đỡ đi nhé!”
Hắn trả lời tôi:
“Được, tớ dùng tiền để nạp game ấy cậu. 15k cũng được. Để tớ ứng tiền thử coi sao, rồi nạp game để chơi ý!”
Tôi nghe đến đây mà cảm thấy hắn thật tội, nhưng tôi cũng không thể giúp hắn gì thêm được nữa, bởi tôi chỉ có số tiền này mà thôi. Vậy là tôi trả lời, với mục đích không muốn liên quan đến tiền bạc nữa:
Tôi cũng đồng ý theo lời hắn mà quyết định chơi. Nhưng đó lại là một con game khiến tôi vô cùng tức giận, thậm chí nó cũng là điều khiến tôi và hắn ta bắt đầu gần lại nhau hơn...
Còn nhớ lúc đó, tựa game mà hắn rủ tôi chơi không là gì khác ngoài Thanh Gươm Diệt Quỷ. Game gì mà vô thì chạy lag vãi, thậm chí chẳng biết cách chọn nhân vật như thế nào, cũng không biết phải làm sao cả.
Nhưng hắn lại ép tôi tự vào game, nếu không được thì hắn sẽ vào giúp tôi. Tôi chơi con game này với hắn mà cảm thấy ức chế vô cùng, không ngừng chửi hắn ta:
“Bộ, rốt cuộc nó bị điên hay sao vậy chứ? Tại sao lại rủ mình chơi một con game vừa xàm, lại khó chơi như thế này? Đúng là dòng thứ trẻ trâu mà. Tao chơi bởi vì mày rủ, chứ thật ra tao cũng không muốn chơi một chút nào đâu!”
Vậy là sau những suy nghĩ ấy, tôi cũng cố gắng tập trung để chơi với hắn, trong khi bản thân cũng chẳng biết mình là nhân vật nào, hay nó đánh ra sao cả. Chỉ đến khi nhân vật c.h.ế.t thì tôi mới biết rằng, thì ra nãy giờ mình đang đánh nhân vật kia và chiến thắng nó...
Tôi cũng bất ngờ, không biết phải nói gì nên lời. Trong khi đó, hắn lại nhắn tin cho tôi:
“Này, cậu chơi thật đỉnh nha. Không ngờ cậu lại thắng rồi. Cậu làm sao để thắng tôi vậy?”
Tôi lên tiếng đáp:
“À, mình cũng chỉ chơi tào lao thôi ấy mà. Mình cũng không biết tại sao lại thắng luôn?”
Thế là tôi nở nụ cười, nhưng trong lòng lại cảm thấy khó chịu. Hắn thì tiếp tục rủ tôi chơi con game đấu với hắn. Trong sự khó chịu đến tột cùng của tôi, bởi tôi thật sự không muốn chơi con game này một chút nào cả...
Tài
Cứ thế, chơi khoảng tầm nửa tiếng, hắn lúc này cũng lên tiếng nói với tôi để tắt game:
“Này, thôi tớ đi ăn cơm nha...”
Tôi nhắn tin trả lời:
“Được, cậu đi ăn cơm đi. Bây giờ tôi cũng bận một xíu!”
Thế là thấy hắn không trả lời nữa, tôi cảm thấy rất vui trong lòng, khi đã thoát khỏi một kiếp nạn. Sự làm phiền của hắn khiến tôi cảm thấy đau đầu và mệt mỏi đến tột cùng...
Thậm chí, tôi cũng chẳng muốn có một mối quan hệ ràng buộc gì với hắn về tình bạn cả. Nói chung là nghe giọng hắn thôi tôi đã cảm thấy khó chịu rồi. Giọng quá dở, hơn hết còn chơi những con game trẻ trâu nữa chứ. Trời ơi, không hiểu sao tôi lại có thể chịu chơi với hắn nữa mới ghê.
Suy nghĩ đến đây, tôi cũng đã tắt điện thoại và quyết định đi uống trà sữa...
Uống trà sữa xong, tôi cũng đã trở về nhà của mình. Mọi thứ vẫn cứ lặp lại như vậy: Hắn lại rủ tôi chơi game với hắn, sau đó thì chúng tôi đi ngủ. Chuỗi ngày đó cứ thế diễn ra trong ba ngày liên tiếp…