Chấn Động Toàn Cầu: Nhà Ma Của Ta Thông Với Địa Phủ

Chương 383



Đặc biệt là kiểu tình huống mà rõ ràng cô đang âm thầm cứu lấy cả thế giới, vậy mà lại bị hiểu lầm, mang tiếng xấu, cuối cùng tuyệt vọng c.h.ế.t đi trong cô đơn, không ai nhớ đến.

Chỉ nghĩ đến thôi cũng đã thấy tức rồi!

Thế giới này đâu phải của riêng một mình cô, là của tất cả mọi người – ai cũng có trách nhiệm phải hành động, không thể cứ trông chờ mãi vào một người.

Hơn nữa, cô đã làm việc tốt, thì nhất định phải để người khác biết, để người khác kính trọng, ngưỡng mộ cô. Cô không thích kiểu "anh hùng vô danh", âm thầm hy sinh mà chẳng ai hay biết. Cô muốn trở thành một người có danh có tiếng – là Lê Diệu mà ai cũng biết đến.

Vậy nên, bước đầu tiên trong kế hoạch của cô là thành lập một nhóm nghiên cứu tâm lý chuyên sâu, tập trung vào phân tích và phá vỡ phòng tuyến tâm lý của Tịch Tử Hạ. Nếu có thể khai thác thông tin từ kẻ xâm nhập, thì đó sẽ là mấu chốt quan trọng nhất.

Sau đó, cô cần thêm các nhóm chuyên gia khác: chuyên gia sinh học để nghiên cứu độc dược và thể chất, chuyên gia vũ khí để phân tích các loại ám khí kỳ lạ mà Tịch Tử Hạ sử dụng, chuyên gia y học thì tập trung vào mối liên hệ giữa linh hồn và cơ thể.

Cuối cùng, cô muốn kết hợp những phát hiện này với huyền học, tạo ra phương pháp tấn công trực tiếp vào linh hồn của kẻ địch – thay vì cơ thể.

Bởi vì, Lê Diệu không muốn gây tổn hại đến cơ thể của Tịch Tử Hạ thật. Hiện giờ vẫn chưa thể xác định liệu "Tịch Tử Hạ" kia có phải thực sự đã bị thay thế hoàn toàn hay không, nên tốt nhất vẫn nên giữ nguyên vẹn thân xác để đề phòng.

Tháng 4 này mọi người thích đọc điền văn hay nữ thiên sư nào ^^ Cmt cho Mộng biết nhaaaaaa

Cô ghi chép liên tục, kín cả mấy tờ giấy. Sau đó, sợ mình vẫn còn thiếu sót, Lê Diệu lập tức gọi toàn bộ các nhân viên ma quỷ đến phòng làm việc, cùng nhau họp nhóm, thảo luận và bổ sung kế hoạch.

Một người thì nghĩ không hết được, nhưng nhiều người cùng góp ý thì chắc chắn sẽ hoàn thiện hơn. Lê Diệu chưa bao giờ là người mù quáng tin vào sự giỏi giang của bản thân.

Khi bản kế hoạch đã được hoàn thiện, Lê Diệu tìm đến Cục trưởng Ông, nhờ ông giúp đỡ trong việc triệu tập những chuyên gia hàng đầu ở các lĩnh vực khác nhau.

Trong vài ngày kế tiếp, các chuyên gia lần lượt được mời đến.

Vì đây là nhiệm vụ tối mật, nên ban đầu ai cũng khá mơ hồ, không rõ rốt cuộc được triệu tập là để làm gì. Đến khi Cục trưởng Ông tổ chức một cuộc họp nhỏ, thông báo rằng có một "thực thể xâm nhập từ vị diện khác" đang chiếm giữ cơ thể người tại Trái Đất, cả phòng họp bỗng lặng như tờ.

Lúc đó, phần lớn đều cho rằng Cục trưởng đang nói đùa. Nhưng ngay khi họ bước vào phó bản của Nhiếp Tiểu Thiến, tận mắt chứng kiến Tịch Tử Hạ bị giam giữ, thấy tận mắt những pháp bảo và năng lực kỳ quái kia – từng người một đều choáng váng, thậm chí có người ngã lăn ra vì sốc.

Hóa ra... thế giới thật sự có huyền học, có dị năng, có thế giới song song!

Một vài chuyên gia yếu tâm lý thì ngất xỉu ngay tại chỗ, cả thế giới quan dường như sụp đổ trong tích tắc. Những người còn lại thì lúng túng, tay chân luống cuống, không biết phải phản ứng thế nào.

May mắn là Cục trưởng Ông đã chuẩn bị sẵn đội ngũ trị liệu tâm lý. Nhờ vậy mà chỉ sau một thời gian ngắn, tất cả chuyên gia đều bình tĩnh lại và bắt đầu công việc của mình.

Một vị đại lão trong lĩnh vực y học, mắt đỏ rực vì kích động, không giấu nổi vẻ hào hứng. Ông cực kỳ tò mò về mối liên hệ giữa linh hồn và cơ thể con người. Ông đưa ra yêu cầu: cần một mẫu mô sinh học từ cơ thể Tịch Tử Hạ để phục vụ nghiên cứu.

Để đáp ứng được yêu cầu đó, các nhóm nghiên cứu khác bắt đầu động não, tìm cách làm sao để lấy được tóc của Tịch Tử Hạ một cách an toàn nhất.

Trong khi đó, nhóm nghiên cứu pháp bảo cũng bắt đầu tiến hành hàng loạt thí nghiệm và kiểm tra để tìm hiểu rõ nguồn gốc và cơ chế hoạt động của những vật phẩm đến từ thế giới khác mà Tịch Tử Hạ sử dụng.

Cứ như thế, thời gian thấm thoát trôi qua – một tháng đã đến hồi kết. Phó bản "Tận Thế Cực Hàn" chính thức mở cửa trở lại.

Tiêu Dao đến muộn vài ngày so với Tịch Tử Hạ. Trên đường từ Tử Dương Quan đến Phong Đô, cô tiện thể ghé qua vài thành phố để tham quan.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Vừa đến nơi, cô đã nghe tin "phó bản Tận Thế Cực Hàn" chính thức mở cửa lại, khiến cả Nhà Ma trở nên vô cùng náo nhiệt.

Rất nhiều người đã đổ xô đến check-in, không khí sôi động không kém gì lễ hội.

Đội 13 người từng sống sót rời khỏi phó bản Tận Thế Cực Hàn trước đó cũng đã có mặt, đứng đợi từ rất sớm ở lối vào.

Tiêu Dao bị dòng người đông đúc chen lấn đến mức không thể nhúc nhích. Cô cố hết sức thoát ra khỏi đám đông, rồi dựa vào một bức tường ở góc phòng nghỉ để lấy lại hơi thở.

Đúng lúc ấy, một chàng trai cao lớn bước tới, chắn ngay trước mặt cô, dùng thân người tạo thành một khoảng không gian rộng rãi.

Tiêu Dao ngẩng đầu lên, bắt gặp nụ cười ngốc nghếch và hàm răng trắng sáng của đối phương.

"Chào cô, tôi là Cao Lãng," chàng trai vừa cười vừa nói. "Chỗ này đông người quá, cô đứng tạm đây một lát đi. Chờ mọi người vào hết phó bản Tận Thế Cực Hàn rồi sẽ dễ chịu hơn."

Anh ta chống tay lên tường, dễ dàng mở ra một khoảng trống giữa dòng người đang xô đẩy, vậy mà vẫn đứng vững không hề lay chuyển.

Tiêu Dao nhìn anh một lúc, mỉm cười đáp lại: "Cảm ơn anh. Anh khỏe thật đấy."

Cao Lãng gãi đầu ngượng ngùng.

"Ha ha, thật ra trước đây tôi cũng bình thường thôi. Nhưng từ sau lần vào phó bản Tận Thế Cực Hàn, thể lực tôi cứ tăng lên không ngừng. Dù không mạnh như lúc ở trong phó bản, nhưng vẫn tốt hơn nhiều so với trước kia."

Anh ta nói tiếp, mắt sáng rỡ nhìn Tiêu Dao: "Cô cũng định vào phó bản Tận Thế Cực Hàn à? Để tôi dẫn cô đi, tôi biết cách săn hươu băng! Lần đầu săn có thể cường hóa cơ thể, may mắn thì còn thức tỉnh dị năng nữa!"

Tiêu Dao lắc đầu: "Tôi đang định đi xem phó bản Họa Bì trước."

Cô nghe nói nơi đó cực kỳ kinh dị, và cô có linh cảm nơi ấy sẽ có điều gì đó bất thường cần điều tra.

Cao Lãng sốt ruột, cố gắng thuyết phục: "Vào phó bản Tận Thế Cực Hàn đi mà, bên trong siêu thú vị! Còn có thể mang dị năng ra ngoài nữa, thật sự đấy!"

Tiêu Dao hơi nhíu mày. Cô cảm thấy lời anh chàng này càng lúc càng khó tin.

Thấy cô tỏ vẻ nghi ngờ, Cao Lãng cuống lên, vội vàng giơ tay thề: "Tôi nói thật mà! Nếu tôi nói dối thì... thì tôi cả đời không lấy được vợ, mãi mãi độc thân!"

Tiêu Dao phì cười, thấy anh chàng ngốc nghếch này cũng thú vị. Thôi thì thử vào xem phó bản Tận Thế Cực Hàn trước vậy.

"Dù sao cũng không vội. Lát nữa ra ngoài rồi tôi đi phó bản Họa Bì sau," cô nói.

Nghe cô đồng ý, Cao Lãng mừng rỡ đến mức tay chân múa may: "Phó bản Tận Thế Cực Hàn lạnh lắm đó. Cô mang theo đồ ấm chưa?"

Vừa hỏi xong, ánh mắt anh ta lướt xuống, thấy cô mặc một chiếc váy đỏ rực rỡ. Anh ta lập tức gãi đầu, cười ngốc nghếch: "Đẹp quá."

Nhận ra mình nói hớ, Cao Lãng vội quay đầu đi, lắp bắp: "Xin lỗi, tôi không có ý gì xấu đâu. Tôi chỉ lo cô bị lạnh thôi. Trong phó bản có cửa hàng, nhưng chỉ bán áo khoác tuyết chứ không có đồ giữ nhiệt kỹ. Nếu cô chỉ mặc váy rồi khoác áo vào thì dễ lạnh lắm."


Bạn đang đọc truyện trên truyencom.com