Chấn Động Toàn Cầu: Nhà Ma Của Ta Thông Với Địa Phủ

Chương 382



Lê Diệu chống cằm suy nghĩ, từ những hành động gần đây của Tịch Tử Hạ, cô bắt đầu đưa ra vài suy đoán đáng chú ý.

Tịch Tử Hạ có vẻ như không phải người của thế giới này. Nói chính xác hơn… linh hồn cô ta đã bị hoán đổi. Có lẽ là người từ một vị diện khác nhập vào thân xác này, rồi dùng thủ đoạn nào đó để mê hoặc cả gia đình họ Tịch, khiến họ hoàn toàn không nhận ra con gái mình đã bị thay thế.

"Hoán đổi linh hồn? Linh hồn từ dị giới đến Trái Đất mà lại dễ dàng như vậy sao?"

Lê Diệu cau mày, ánh mắt trở nên thâm trầm.

"Thiên đạo không phản ứng gì à? Chẳng lẽ quy tắc vũ trụ đã lỏng lẻo đến thế rồi?"

Suy nghĩ xoáy sâu vào điểm này khiến cô có chút bất an. Cô liền mở dữ liệu ra, bắt đầu kiểm tra lại toàn bộ hành tung của Tịch Tử Hạ từ lúc cô ta xuất hiện ở Trái Đất.

Điểm đến đầu tiên là Tử Dương Quan — một nơi kỳ quái có liên hệ với các linh hồn vất vưởng. Sau đó, cô ta lại xuất hiện tại Nhà Ma Phong Đô. Mà đối diện Nhà Ma… không phải là Nhạc Du Viên do chính Tịch Tử Hạ mở ra sao?

Mọi dấu vết đều xoay quanh hai địa điểm đó.

"Rốt cuộc cô ta muốn gì? Vì sao cứ bám riết lấy mình?"

Lê Diệu khẽ nhíu mày. Cô ngả người xuống ghế sofa gần đó, tiện tay ôm lấy một con thỏ trắng đang ngủ say vào lòng. Ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông mềm mại, cô như đang tìm kiếm cảm giác yên tĩnh giữa đống suy nghĩ hỗn loạn.

"Chẳng lẽ mình là món mồi béo bở gì à? Mà ai cũng muốn nhắm vào?"

Nhớ lại lần đến vùng đất Xám, trong đầu Lê Diệu lại hiện lên hình ảnh của Lạc Minh Duyên — chủ nhân trước đây của vùng đất đó.

Khi ấy, thế giới kia sụp đổ bởi vì Lạc Minh Duyên đã mất đi mệnh cách và khí vận. Cô ấy dùng chút tàn dư cuối cùng của mình để truyền lại khí vận cho năm đứa trẻ mang hi vọng phục sinh thế giới. Nhưng điều khiến Lê Diệu thấy kỳ lạ là — dù mệnh cách và khí vận đã được truyền lại, chúng vẫn còn trong thế giới đó, sao vùng đất Xám lại vẫn sụp đổ? Khí vận thật sự đi đâu mất?

Tháng 4 này mọi người thích đọc điền văn hay nữ thiên sư nào ^^ Cmt cho Mộng biết nhaaaaaa

Lúc ấy, cô từng suy nghĩ rất nhiều. Nhưng mọi thứ quá mơ hồ, không có bằng chứng, không có đầu mối.

Mãi đến khi Tịch Tử Hạ xuất hiện.

Người này không chỉ hành tung khả nghi, lại còn sở hữu hàng loạt pháp bảo hiếm có, pháp thuật của cô ta thì vô cùng hỗn tạp — thứ gì cũng có, đến từ đủ loại vị diện khác nhau.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

"Chẳng lẽ… cô ta là kẻ đang thao túng mọi thứ? Là người đứng sau hút cạn khí vận của các thế giới?"

Lê Diệu lặng lẽ siết chặt ngón tay.

Nếu đúng là vậy, thì sự xuất hiện của Tịch Tử Hạ chẳng khác nào kẻ chủ mưu tự chui đầu vào rọ. Trước đây Lê Diệu không có chút manh mối nào, bây giờ thì khác rồi — manh mối đang đứng trước mặt, còn tự động lộ diện.

Cô híp mắt, ánh nhìn lấp lánh ý chí chiến đấu.

"Muốn biết rốt cuộc Tịch Tử Hạ là thứ gì, phải moi được thông tin từ cô ta."

Nhưng với bản lĩnh hiện giờ, ép cung hay tra hỏi bằng vũ lực đều không khả thi. Tịch Tử Hạ mạnh hơn nhiều so với dự tính. Những món bảo vật trong tay cô ta cứ lần lượt xuất hiện, như thể vô tận.

Muốn hạ gục một người như vậy, không thể dùng cách trực diện.

"Phải bào mòn tinh thần cô ta trước đã. Mài dũa từng chút một, khiến tinh thần cô ta kiệt quệ, lý trí lung lay, như thế mới dễ mở miệng."

Lê Diệu biết, thời gian càng kéo dài, cô ta càng dễ để lộ sơ hở. Không chỉ vậy, pháp thuật mà Tịch Tử Hạ sử dụng đều rất hỗn hợp, chứng tỏ cô ta từng đi qua nhiều thế giới, từng tiếp xúc với nhiều hệ thống pháp thuật. Đó đều là thông tin quý giá.

"Mình cần thu thập toàn bộ."

Bao gồm cả thực đơn quái dị ở công viên Lạc Du, những hệ thống tu luyện kiểu thần tiên, và cả bộ trò chơi bài kỳ lạ mà Tịch Tử Hạ dùng để giao đấu.

"Không để lọt thứ gì."

Lê Diệu đặt con thỏ nhỏ sang một bên, đứng dậy đi về phía bàn làm việc, mở máy tính, bắt đầu lên kế hoạch từng bước.

Cô không thích hành động đơn độc. Cô tin vào trí tuệ tập thể, tin vào sức mạnh của những người có chuyên môn.

"Giải cứu thế giới không phải chuyện của riêng ai. Ai cũng phải góp sức. Không có chuyện tôi một mình chiến đấu ngoài tiền tuyến, âm thầm hy sinh để bảo vệ mọi người, còn thiên hạ cứ ngồi nhà uống trà!"

Lê Diệu lạnh lùng cười.

"Mơ đi."


Bạn đang đọc truyện trên truyencom.com