“Mực… Đi… Đi…!” Tuấn Minh khép cổng rồi khoá lại. Một người một chó lững thững đi trên đường làng vắng người dù bây giờ là buổi sáng. Điểm đến là nhà Cường "ếch" . Cường "ếch" và Tuấn Minh học chung lớp với nhau từ lớp vỡ lòng đến hết 12. Nhà cách nhau chỉ năm phút đi bộ. Cổng nhà Cường "ếch" có bụi dây nhót chìa ra. Cuối mỗi năm học những đốm nhỏ màu đỏ xen lẫn lá ánh bạc làm cho cổng càng nổi bật trong hàng rào găng, râm bụt, tre của nhà khác. Trong cặp sách của hai đứa luôn có trục trái nhót cho đám bạn chung lớp. Mấy đứa bạn gái thì thích nhót hơn bạn trai, cầm trái nhót trên tay, chà sát vào ống quần học sinh, cắn miếng nhỏ rồi rú lên. “Chua quá mày”. Để rồi hôm sau lại vẫn sốt sắng cầm trên tay. “Ếchh Xanhhh. Hú uuu.” Tuấn Minh gọi to ngoài cổng. Chó khoang bên trong không sủa mà vẫy đuôi chạy ra vì nó quen Tuấn Minh từ hồi hồi được mua về. Rất nhanh, chó khoang và mực quấn quýt nhau như đôi bạn lâu ngày gặp lại. Một giọng quen vọng ra từ trong nhà. “Ra ngayyyy”. Một lúc sau. Hai người hai chó bước trên đường ngách hướng ra suối ven làng. Hai đứa đi đường này vì không muốn ai thấy. Thời dịch mà! Tuấn Minh đang học năm một Trường mỹ thuật A thì dịch cúm Covid-19 ập đến. Ban đầu, Tuấn Minh chỉ nghĩ “một dịch cúm bình thường thôi có gì đâu”. Nhưng khi tỉ lệ người chết tăng nhanh cùng với tốc độ lây nhiễm và bản tin dày đặc trên tivi thì chàng mới choàng tỉnh: Đời mình đang trải qua dịch cúm “trăm năm có một”. Về phía chính phủ, họ phản ứng nhanh và cẩn trọng. Ngay khi có tin từ niếc bạn, cơ quan y tế đã tổ chức cách ly người nhập cảnh từ niếc bạn. Tuy nhiên, bằng cách quỷ sứ nào đó, vẫn lọt một người. Để rồi sau 3 tuần, số người nhiễm đến ngưỡng 200. Bản tin dày đặc cập nhật tình hình chống dịch. Khi số ca nhiễm trải rộng ba miền, tư duy “chống dịch- zero covid “ chuyển sang “sống chung với dịch- bình thường mới”. Đặc biệt, chính phủ chọn phương án “giữ người” thay vì “giữ kinh tế”. 5K (Khẩu trang, Khử khuẩn, Khoảng cách, Không tụ tập, Khai báo y tế); Giãn cách xã hội ; Chống dịch như chống giặc; Ở nhà là yêu nước. Đó là những từ xuất hiện trong cuộc nói chuyện thường ngày. Rõ thấy là mọi thứ đều “online”: học online, họp online, cưới online, đám ma online, yêu cũng online nốt. Làm việc không online nhé, hoặc làm việc cách ly tại chỗ, hoặc là nghỉ ở nhà. Mọi người đều ở nhà. Ngoài đường vắng. Vắng như thế nào? Một ngã bốn lúc 5 giờ chiều kẹt xe, bóp còi inh ỏi thì nay vắng như 5 giờ sáng. Vì sống trong nhà lâu ngày, bất giác, người ta lại “thèm” đi ra đường, được thấy người, được thấy đèn giao thông, được kẹt xe, được nghe tiếng còi. Chú ý: Niếc dùng thay từ “nhà nước”. Tôi không viết nhầm mà là thay từ để không nhầm lẫn. Trong truyện sẽ có nhiều từ lạ như thế. Tuấn Minh đang học bình thường thì nhận được thông báo học online để chống dịch. Chàng quyết định về quê theo “đoàn người di dân từ phố về quê“. Dòng người chạy xe Honda dài bất tận ven quốc lộ. Họ mang theo đủ thứ: con mới đẻ, chó mèo, gạo, quạt điện, chăn, chậu nhựa. Cảm giác như trong phim tận thế. Tuấn Minh về nhà sống “bình thường mới”: đeo khẩu trang khi ra đường, chỉ ra đường khi mua thức ăn, học online. Ngoài đường, dân quân đi tuần kiểm tra giấy tờ của người đi đường. Thỉnh thoảng xe gắn loa tuyên truyền về chồng dịch chạy qua nhà. Suốt ngày ở trong nhà. Chân Tuấn Minh phát cuồng rồi. Thế là chàng rủ Cường "ếch" trốn ra ngoài câu cá. Làng Cuông theo lời các cụ kể lại có từ thời Hai Bà Trưng. Thành hoàng là tướng theo Hai Bà Trưng đánh giặc. Trên bàn thờ còn giữ nhiều sắc phong của các đời vua ghi nhận. Dân làng Cuông tăng mà đất không đẻ thêm nên lập nhiều làng xung quanh như Khải, Liễn, Do. Hàng năm, các cụ ở ba làng này vẫn làm lễ rước kiệu từ làng Cuông về lấy vía. Vắt vẻo giữa cánh đồng bốn làng là suối có nguồn từ dãy núi phía Bắc. Suối nông và rộng, chỗ sâu lắm chỉ ngang ngực người lớn. Trong suối có đủ loại cá như cờ, trê, chép, mè, rô, diếc, kèo, mương. Sau một hồi đi vòng quanh, hai người cũng đi đến mấy cây sung mọc ven suối. Đoạn suối này vừa khéo chia một bên là đất làng và bên kia là cánh đồng. Cuối đường là cầu nhỏ rộng một mét đủ cho người và trâu bò đi qua. Tiết trời tháng ba nắng gắt từ sớm. Đoạn suối này có nhiều cá vì trái sung chín rụng xuống làm thức ăn. Hơn nữa trong trái sung có nhiều sâu nhỏ là món ngon của lũ cá. Tuấn Minh lấy sô vục nước đến lưng rồi để ở bụi cây xa mép nước. Chàng lấy giun trong bịch đất rồi móc vào lưỡi câu. Tiếp đến kéo ngược cái mũ lưỡi trai rồi ngồi tựa vào gốc cây bạch đàn gần đó để tránh nắng rồi buông cần. Đôi tai trôi theo tiếng chim hót thánh thót. Đôi mắt chàng thỉnh thoảng nhìn xa về hướng cánh đồng. Xa xa, vài con bò trâu gặm cỏ, vài người cúi lom khom. Câu cá kén người có tính hướng nội. Ngồi im, mắt nhìn phao, đầu óc bay bổng. Nếu ai không ngồi im, cầm sỏi ném lung tung thì có tính hướng ngoại. Người này nên giải trí bằng hành động như đá bóng, cầu lông. Cường "ếch" thì khác. Chàng không dùng cần trúc như Tuấn Minh mà dùng kiểu gấp ống “hiện đại”. Chàng không dỡ đồ câu mà bật smartphone để livestream. “Chào các bạn. Mình là Cường "ếch" . Sáng nay trốn nhà ra đây câu cá. Vì bây giờ đang mùa dịch cúm. Bắt ở nhà suốt thì có khi chết vì điên trước bệnh cúm. Kia là bạn thân, Minh “chuột” “. Cường "ếch" nhanh miệng như thế có lẽ do là từ bé đã ở nhà bán tạp hóa nên tiếp xúc sớm với nhiều người, thêm nữa lớn lên học trường kinh tế trên thành phố. Đầu óc nhanh nhẹn và thích ứng thời cuộc khiến chàng “biết phải làm” gì ngay cả lúc chôn chân ở nhà vẫn kiếm được tiền. Trong khi Tuấn Minh và đám bạn sinh viên dùng live stream để nói chuyện yêu đương thì Cường "ếch" đã kiếm tiền từ nó. Cường "ếch" khoe có khách tận Florida bên niếc Mỹ cho tiền. Khách khen lâu rồi được thấy cảnh quê nghe giọng quê. Trong khi Cường "ếch" ăn “chè lam, nem chạo, bánh trôi“, vị khách xúc động đã cho tiền với số khá lớn. Cuộc sống thật là muôn màu, với người này là “bình thường như cân đường hộp sữa” thì là “nem công chả phượng“ với người khác. Vì thế hãy biết quý tiếc mọi hạnh phúc nhỏ trong đời mình. Hai chó, một mực một khoang, chạy lăng xăng qua cầu nhỏ. Có khi nhìn xuống nước sủa gâu gâu. Có khi sục vào bụi bên này rồi chạy sang bên kia. Nhìn cái lưỡi thè dài ra và lúc lắc trong miệng thật buồn cười. “Dẹt…” Nhìn phao hơi chìm, Tuấn Minh lắc cổ tay kéo cần sang bên vừa đủ lưỡi câu đóng vào miệng cá. Nếu giật mạnh cần lên là sai. “Lại là rô”. Cá rô ăn tạp và tham nên dễ cắn câu. Chàng thu cần gỡ cá thành thục rồi bỏ nó vào xô. Thời gian chuyển dần đến trưa, mặt trời cao quá ngọn cây. Trong xô đã có khoảng ba chục đầu cá nhưng phần nhiều vẫn là cá rô. Tuấn Minh đã chuyển chỗ ngồi sang gốc cây khác để tránh nắng. Cường "ếch" đang ngồi gốc cây khác gần đó, thêm cái smartphone kẹp trên giá ba chân hướng về cái phao dưới nước. Thỉnh thoảng nói chuyện với khán giả. Tuấn Minh đột ngột đứng bật dậy rồi hô to. “Lốc đen… "ếch" !” Cường "ếch" bất giác nhìn về hướng tay Tuấn Minh. Chàng tự nhủ. “Đen như mực. Loại này hiếm!” Từ xa, một lốc lại gần. Lúc đầu, nó có màu tro ở xa xa. Tuấn Minh nghĩ là ai đó đốt rạ nên không để ý. Chỉ khi lốc đến gần phía này thì màu chuyển dần sang đen rồi cảm giác như đổ mực. Cường "ếch" hướng smartphone về phía lốc kèm giọng nói phấn khích. “Các bạn xem kìa. Lốc xoáy màu đen. Thường thì lốc màu tro. Màu đen như này, thú thật, là tôi chưa từng thấy”. Đột nhiên Tuấn Minh nảy ra ý tưởng gì đó. Chàng nói với bạn. “ "Ếch" , cầm máy giúp tao”. Tuấn Minh đưa smartphone của mình cho bạn rồi chạy qua cầu về hướng đồng làng. Trong lúc đó chó mực và khoang thấy lốc đen nên sủa inh ỏi. Cường "ếch" hai tay hai máy smartphone hướng về phía bóng người men theo bờ ruộng hướng về lốc đen. Chàng nhanh miệng nói. “Bạn tôi đang chạy về hướng lốc đen. Không biết có chuyện gì không. Có khi xuyên không về thời các cụ như trong phim. Chúng ta cùng chứng kiến nhé”. Tuấn Minh đến gần lốc đen hơn. Bụi mù mịt nên lấy tay phải che mặt, tay trái che mũi. Rạ quất vào da tay cảm giác dát. Tai ù ù vì gió mạnh. “Không 10k like thì phí!” Trong đầu Tuấn Minh đang tưởng tượng bình luận của dân mạng khi tải clip “Thử chạy xuyên qua lốc đen có xuyên không về thời “các cụ” hay không?”.
Bỗng nhiên trời tối sầm giữa ban ngày như nhật thực. Tuấn Minh nhắm mắt chạy trên bờ ruộng theo quán tính. Một cảm giác lạ xâm chiếm cơ thể chàng. “Cảm giác chơi vơi như ngồi tàu lượn siêu tốc”. Tuấn Minh thầm nghĩ trong đầu.