Biệt Ninh Vãn

Chương 9



Cho đến khi Lý Trường Thanh vội vàng chạy đến, Ninh Phù mới thở phào, thân thể mềm nhũn muốn ngã xuống.

Ánh mắt hắn hoảng loạn, miệng há ra khép lại, không biết nên gọi ta trước hay gọi Ninh Phù trước.

Hắn ấp úng:

 "Tiểu Ngư nhi... là ta có lỗi với nàng, Phù nhi vô tội... nàng hãy bỏ d.a.o xuống trước, chúng ta nói chuyện cho t.ử tế."

Ninh Phù vô tội sao?

Đương nhiên là không.

Năm xưa Lý gia gặp nạn, vốn định nương nhờ gia đình Ninh Phù, không ngờ ăn phải cái cửa đóng kín .

Ninh gia ở chỗ ta, là thương gia có chút quyền thế.

Ân tình của Ninh Phù với Lý Trường Thanh, là cái túi bánh khi nàng đuổi hắn và mẫu thân hắn đi.

Lúc nàng chạy đến Kinh Thành, nước lũ đã sắp bắt đầu dâng lên, nàng nhận được tin sớm hơn, bỏ lại người nhà mà chạy thoát.

Nàng nói với Lý Trường Thanh, nếu nàng nói với ta, thì mẫu thân trong nhà không ai chăm sóc thì phải làm sao?

Người hầu hạ khó tránh tay chân thô kệch, không có người quan sát, thì làm thế nào cho được?

Ta nói ra lời này, Lý Trường Thanh xấu hổ cúi đầu, ấp úng không dám nói lời nào.

"Ngươi hết lòng che chở nàng, là vì một túi bánh." 

Ta hỏi hắn:

 "Vậy ta làm thợ thêu, mỗi tháng chỉ tám trăm văn, ngoài việc chu cấp cho ngươi ăn học, khổ cực tích góp một khoản tiền để ngươi lo lót trên dưới Thư viện, tiết kiệm ăn uống."

"Đây không phải là ân tình sao?"

Môi Lý Trường Thanh run rẩy, hai mắt đỏ au, sắp rơi lệ. Hắn c.ắ.n rách môi, liên tục xin lỗi. 

Ngày hôm đó đi chơi, hai cha con họ vì chúc mừng Ninh Phù thân thể đại hảo, vui vẻ gọi một bàn thức ăn ngon từ Thắng Vân Lâu.

Mâm cao cỗ đầy, toàn là món cay.

Ta ăn uống thanh đạm, bị thương dạ dày từ lâu, luôn cảm thấy khó chịu.

Lý Trường Thanh nói: 

"Ăn không quen thì ăn ít đi hai miếng, dù sao nàng cũng ăn ít. Đừng mặt mày buồn bã, làm người ta phiền lòng."

Lý Thịnh Ninh nói: "Mẫu thân lại như vậy, lần nào cũng mất hứng."

Ninh Phù gõ đầu Lý Thịnh Ninh một cái:

 "Sao lại ăn nói với mẫu thân như thế, những điều ta dạy ngươi quên rồi sao?"

Suy nghĩ quay về, ta nói: "Ngươi không cần xin lỗi."

"Một mạng đổi một mạng, kẻ súc sinh đáng c.h.é.m theo luật, nếu luật pháp không thể quản, thì để ta đến tự tay làm, hắn g.i.ế.c Ninh Phù thì sẽ được sống."

Ôn Đại Bảo nghe đến đây, đã muốn bỏ chạy, nhưng bị một cái nhìn của Lý Trường Thanh định tại chỗ.

"Nàng hà cớ gì... phải làm vậy, bức bách ta chứ?" 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

G.i.ế.c người đền mạng, nợ m.á.u trả bằng máu; vốn là việc nên làm.

Cớ sao đến chỗ Lý Trường Thanh lại thành nỗi đau khổ, thành sự bức bách?

Hắn ngước mắt lên:

 "Tiểu Ngư nhi... nàng tha cho bọn họ, gia đình chúng ta, hòa thuận sống tiếp được không? Chỉ có ba người chúng ta, sẽ không có ai khác..."

Làm sao hắn có thể nghĩ rằng, đến nước này, đó vẫn là một điều kiện quyến rũ ta.

Có lẽ trước kia ta đã coi trọng hắn quá nhiều, tâng bốc hắn quá cao.

Khiến hắn, một kẻ tiện cốt, trở nên phiêu phiêu không còn nhận thức được bản thân.

"Mẫu thân!" 

Lý Thịnh Ninh chạy vào, thút thít:

 "Mẫu thân, đều là lỗi của Ninh nhi, Ninh nhi đã làm Mẫu thân buồn rồi."

Lại cẩn thận dâng lên một chiếc túi thơm ta từng mong ước:

 "Mẫu thân, con đã học rất rất lâu, mới thêu được một cái."

Khóc không ngớt.

"Lý Thịnh Ninh." 

Ta nói: "Ngươi không có mẫu thân nữa."

Ta nhắc lại: "Ngươi không có mẫu thân nữa, ngươi không xứng với tình yêu này, cho nên ta cũng sẽ không ban cho ngươi nữa."

Ta đặt chiếc túi thơm nó ném tới dưới chân, di hai cái, rồi đá văng ra xa .

Nó nhìn ta, ánh sáng trong mắt lúc sáng lúc tắt, cuối cùng cũng mờ đi.

Ta mất kiên nhẫn: "Rốt cuộc g.i.ế.c hay không g.i.ế.c?"

Ninh Phù bị cơn đau đột ngột hành hạ kêu lên t.h.ả.m thiết, liên tục gọi Trường Thanh ca ca cứu ta.

Lý Trường Thanh lo lắng đến vã mồ hôi trán, cuối cùng thấy ta mất kiên nhẫn, hắn hét lớn: 

"Ta đồng ý với nàng! Ta đồng ý với nàng!"

Thế là đám đại hán phía sau ấn giữ Ôn Đại Bảo.

Lý Trường Thanh không muốn nhìn hắn.

Ngay khi đao sắp hạ xuống, ta chợt hô: "Chờ đã!"

Mọi người đều nghĩ có cơ hội xoay chuyển, đặc biệt là Ôn Đại Bảo, hạ khố ướt sũng, cầu khẩn như cầu ông cầu bà, lúc này nước mắt nước mũi lèm nhèm khắp mặt, bộ dạng xấu xí hiện rõ.

"Đưa đứa bé ra ngoài."

Ta không còn yêu Lý Thịnh Ninh nữa, nhưng dù sao đi nữa, nó cũng là giọt m.á.u ta khổ cực sinh thành. Là con của ta.

Ta ban cho nó một chút nhân từ cuối cùng.

💥Hi ! Bạn đang đọc truyện của nhà dịch Mây Trên Núi.
💥Follows Fanpage FB ( Mây Trên Núi ) để nhận thông báo ngay khi có truyện mới nhé!