“Trình Ý,” gương mặt Tiêu Cẩn Hàn kề sát cổ tôi, nhẹ nhàng cọ cọ, một tay ôm lấy eo tôi, qua lớp vải mỏng, tôi cảm nhận rõ được hơi nóng từ lòng bàn tay anh:
“Nói với bọn họ, rằng chúng ta đang ở bên nhau, được không?”
Thật ra tôi hơi sợ Tiêu Cẩn Hàn.
Trong trí nhớ của tôi, Tiêu Cẩn Hàn là người mạnh mẽ nhưng ôn hòa. Anh chưa từng nổi nóng với tôi, ngay cả khi tôi – kẻ theo đuôi – buông vài câu đùa cợt quá trớn, anh cũng chưa bao giờ giận.
Nhưng Tiêu Cẩn Hàn trong căn biệt thự kia lại khiến tôi cảm thấy xa lạ.
Thỉnh thoảng, anh sẽ để lộ bộ dạng mất kiểm soát như cái đêm đầu tiên đó.
Ví dụ như lúc anh và Kính Doãn cùng đưa đồ cho tôi, mà tôi lại nhận của Kính Doãn; ví dụ có chuyện gì, tôi nhờ Kính Doãn giúp chứ không phải anh; hay khi chào hỏi, tôi lại gọi tên Kính Doãn trước.
Anh luôn nhạy cảm với những chuyện nhỏ nhặt đó, rồi tối đến sẽ đặc biệt “tàn nhẫn”, khiến tôi kiệt sức đến mơ màng, uống nước cũng phải anh bón, tắm cũng phải để anh bế mới chịu yên.
Tôi không muốn trả lời thật, nhưng biết chắc nếu nói ra thì chẳng có kết cục gì tốt. Vậy nên tôi nắm chặt tay anh, nhắm mắt lại, trả lời lấy lòng:
“Đều được, tùy anh cả, anh Tiêu.”
Thế là tiêu rồi, đám bạn học nhất định sẽ nghĩ tôi là loại Beta muốn quyến rũ Alpha nên mới ăn diện giả làm Omega.
Nhưng hôm nay Tiêu Cẩn Hàn lại đặc biệt cố chấp.
Anh siết ngược tay tôi, đan mười ngón tay vào nhau, gắn chặt như không cho thoát.
Giọng anh vẫn ôn hòa:
“Anh muốn nghe em nói. Anh muốn biết em nghĩ thế nào.”
Tôi vẫn nhắm mắt.
“Tôi… tôi muốn nói với bọn họ rằng chúng ta đang ở bên nhau.”
“Muốn để họ biết, chúng ta là người yêu?”
“Muốn để họ biết, chúng ta là người yêu.”
Không rõ câu nào chạm trúng điểm yếu của anh, Tiêu Cẩn Hàn ấn chặt gáy tôi, trực tiếp hôn xuống.
Không phải kiểu hôn trên giường để làm gia vị, mà là một nụ hôn thuần túy.
Anh khẽ cọ trên môi tôi, in xuống một cái chạm nhẹ như chuồn chuồn lướt nước, rồi rời ra.
“Anh gọi em là bảo bối được không?” Gương mặt anh thoáng đỏ: “Anh thấy thuộc hạ đều gọi người yêu như vậy.”
Khó chịu.
Khó chịu khi bị một Alpha gọi thế.
Khó chịu khi người đó lại là Tiêu Cẩn Hàn.
“Được thôi, anh Tiêu.”
Nhưng tôi vẫn chấp nhận.
10
Trước mắt tôi là một đài phun nước khổng lồ, vòng qua mới thấy được cửa chính khách sạn.
Trên thảm đỏ sẫm trải dài tới tận cánh cửa cẩm thạch, hai người gác cửa đã mỉm cười đứng sẵn.
Tôi chưa bao giờ nghĩ họp lớp lại chọn nơi xa hoa như thế này.
Ấn tượng của tôi về đám bạn cũ là điều kiện gia đình cũng thường thôi, chỉ có Tiêu Cẩn Hàn mới là kiểu “con nhà trời”. Chẳng lẽ ra trường ai cũng phát đạt cả rồi? Có hỏi tôi chưa mà đặt chỗ kiểu này.
“Có phải góp A tiền không?” Tôi nhịn không được hỏi. Đọc thêm nhiều truyện hay tại Novatruyen
Tiêu Cẩn Hàn đặt tay tôi lên cánh tay anh, bị câu hỏi chọc cười:
“Không cần.”
Bước vào phòng riêng, tôi mới phát hiện chúng tôi đến muộn nhất.
Cũng đồng nghĩa với việc chịu đựng tất cả ánh mắt dồn về phía mình.
Tôi có chút nghẹt thở, không dám nhìn vào từng gương mặt quen thuộc.
Ngược lại, Tiêu Cẩn Hàn như chẳng hề hấn gì, anh gật đầu chào mọi người, miệng nói “xin lỗi, tôi và Trình Ý đến muộn”, nhưng giọng điệu không hề mang chút áy náy nào.
Căn phòng tĩnh lặng như chỉ chờ giây phút ấy. Một vài bạn tính cách sôi nổi lập tức đứng dậy, chào hỏi rộn ràng.
“Ôi, anh Tiêu! À không, giờ phải gọi là Tiêu Bộ Trưởng rồi nhỉ?”
“Sao Tiêu Bộ Trưởng lại đi cùng Trình Ý? Trước kia hai người cũng thân, giờ còn dính nhau hơn hả?”
Ý trêu chọc lộ rõ.
Tiêu Cẩn Hàn chẳng hề bực, trái lại còn tỏ ra hưởng thụ, khoé môi cong lên. Anh đặt tay phủ lên mu bàn tay tôi, giọng không lớn nhưng đủ để tất cả nghe thấy:
“Tôi và Trình Ý đang ở bên nhau. Chúng tôi là người yêu.”
“Tôi thích cô ấy, cô ấy cũng thích tôi.”
Trong phòng lặng đi một thoáng, ai nấy sững sờ.
Anh chẳng bận tâm đến phản ứng của họ, nói xong liền dẫn tôi đến chỗ ngồi, trên đường còn cúi đầu dịu dàng hỏi:
“Bảo bối, có lạnh không, có cần choàng khăn không?”
Có lẽ do không quen gọi thế, khi thốt ra hai chữ đầu, anh còn hơi khựng lại như máy móc bị kẹt.
Quá làm màu rồi. Tôi muốn che mặt, nhưng càng như thế càng gây chú ý, đành co người lại, né ánh nhìn của mọi người, lí nhí nói không cần.
Trừ lúc chào hỏi ban đầu, phần lớn thời gian chỉ có người đến bắt chuyện với Tiêu Cẩn Hàn, còn tôi trở thành cái bóng, thỉnh thoảng mới bị nhắc đến vài câu trong lời tâng bốc anh.
Cho đến khi anh ra ngoài nghe điện thoại, một Beta ngồi xuống cạnh tôi.
Ngẩng đầu nhìn, thì ra là bạn cùng bàn suốt một năm, quan hệ cũng khá tốt, dù sau khi tốt nghiệp chỉ thỉnh thoảng nhắn tin chúc mừng lễ tết.
Cô ấy mang vẻ mặt hóng hớt, liếc ra cửa xác nhận anh không có đó, mới hạ giọng hỏi:
“Này, Trình Ý. Cậu biết buổi họp lớp này do Tiêu Cẩn Hàn đứng ra tổ chức không?”
“Nhận được lời mời mình sững cả người, không ngờ là cậu ấy. Trước đây đâu bao giờ tham gia, lần này lại chủ động kêu gọi. Hoá ra là để khoe cậu à.”
“Tớ sao chẳng thấy mời gì hết?”
Tôi cười khổ, lòng đoán chắc là do họ thấy tôi chẳng có giá trị gì để kết giao nên dứt khoát không nhắn.
“Thôi, toàn mấy người xem mặt đặt lòng, chẳng đáng đâu. Có người còn đòi góp tiền ấy chứ. Nếu không phải tò mò hóng chuyện, tớ cũng chẳng buồn tới.”
“À đúng rồi,” cô nhanh chóng kéo lại đề tài: “Cậu với Tiêu Cẩn Hàn từ khi nào vậy? Thấy hai người tình cảm thế, có tính cưới luôn chưa? Trông cậu ấy như muốn đeo cậu trên thắt lưng cho thiên hạ xem ấy.”
Tôi cắn răng, nảy ý nghịch ngợm:
“Không chỉ vậy đâu. Tớ còn ở cùng cả vị hôn thê Omega của anh ta nữa.”
Cô ấy lập tức đơ người.
“Cái gì? Cậu ngoại tình? Không đúng, cậu cắm sừng Tiêu Cẩn Hàn? Hay là… cậu làm kẻ thứ ba cho anh ta?”
“Thứ ba gì chứ?” Giọng Tiêu Cẩn Hàn vang lên từ xa, anh chỉ nghe thấy mấy chữ cuối.