Beta Trong Xiềng Xích

Chương 12



Bị nhốt cũng đã gần một tháng. Tôi chưa từng bước ra khỏi cửa.

Nhưng thật ra, ngoài chuyện một Beta như tôi bị coi như Omega mà sử dụng, thì về mặt khác tôi cũng khá hài lòng với hiện trạng.

Vì tôi không cần phải tốn tiền.

Đồ ăn thì hoặc là Tiêu Cẩn Hàn gọi đồ ngoài, hoặc là Kính Doãn tự tay nấu.

Hương vị ngon hơn rất nhiều so với những phần cơm rẻ tiền tôi vẫn hay đặt ở nhà. Ăn ngon quen rồi, sau này sợ rằng vị giác không chịu nổi đồ rẻ, mỗi lần tôi đều cố kiềm chế bản thân ăn ít lại.

Quần áo thì toàn là Kính Doãn chọn, toàn mấy mẫu đậm phong cách Omega.

Ban đầu tôi không định mặc, nhưng hắn nói đó đều là hàng hiệu, nào là LU, Gocci, Chanal, toàn thứ tôi không mua nổi. Dù sao cũng không bước chân ra ngoài, mặc thì mặc thôi.

Nơi ở là nhà của Kính Doãn. Tôi từng hỏi hắn có thể giúp tôi dọn đồ từ căn hộ thuê về đây rồi trả phòng luôn không — dù không ở nhưng mỗi tháng vẫn phải đóng tiền thuê, nghĩ mà đau lòng.

Kính Doãn chỉ cười, bảo căn hộ đó vốn là của Tiêu Cẩn Hàn, là do anh ta nhờ trung gian tìm cho tôi. Không thì sao tôi có thể thuê được nhà một phòng ngủ ở trung tâm thành phố với giá hai nghìn một tháng. Thế là tôi cũng chẳng trả tiền nữa.

Đi lại thì khỏi nói. Ngày ngày kẹt ở nơi quái quỷ này, ra ngoài làm gì được. Chi tiêu giảm đi nhiều. Có khi Kính Doãn còn sai quản gia đưa xe cũ tôi đi bảo dưỡng.

Người lên tiên thì gà chó cũng lên tiên, ngay cả xe cũng được “sung sướng” theo. Tiếc là không bán được lấy tiền.

Điều duy nhất khiến tôi khó chịu là cả Tiêu Cẩn Hàn và Kính Doãn đều không cho tôi đụng đến thuốc lá. May mà tôi chưa nghiện lâu, nên cũng nhanh chóng bỏ được.

Hôm nay là ngày Kính Doãn nấu cơm. Trong đó có cả món tôi thích.

Dù đã cố khống chế, tôi vẫn ăn thêm nửa bát.

Hắn có vẻ vui, còn hỏi tôi thích món gì, có ý muốn ngày mai lại vào bếp.

Nhưng Tiêu Cẩn Hàn mở miệng, cắt ngang cuộc trò chuyện của chúng tôi.

“Ngày mai cô ấy không ăn đâu, đi ra ngoài với tôi.”

Ra ngoài? Mắt tôi sáng lên, được ra ngoài thì đồ ăn ngon hay không chẳng còn quan trọng nữa.

Nụ cười của Kính Doãn thoáng cứng lại, rõ ràng là hắn không hề hay biết chuyện này:

“Anh định đưa cô ta đi đâu?”

“Gặp mặt bạn học.” Tiêu Cẩn Hàn quay sang nhìn tôi, dù là hỏi nhưng giọng điệu chắc chắn tôi sẽ không từ chối: “Trình Ý, em muốn đi không?”

Muốn muốn muốn! Tôi gật đầu lia lịa như trống lắc. Bị nhốt trong nhà một tháng, đừng nói là tụ tập bạn học, ngay cả mấy buổi đi chúc Tết mà tôi ghét nhất, giờ có bắt đi tôi cũng sẽ đi.

Tiêu Cẩn Hàn làm như không thấy gương mặt sa sầm của Kính Doãn, anh ta nở nụ cười nhạt, dịu giọng nói: “Được.”

“Không được.” Kính Doãn mở miệng: “Nếu anh đưa cô ta bỏ trốn thì sao?”

Câu nói đó như lưỡi dao xé rách lớp mặt nạ dịu dàng.

Tôi chậm nửa nhịp mới nhớ ra — đúng rồi, chúng tôi đâu phải quan hệ kiểu bạn cùng phòng thuê nhà.

Mà là kẻ nắm quyền và kẻ bị giam giữ.

Dù tôi có dùng tinh thần AQ để tự an ủi, dù họ đối xử với tôi cũng không tệ.

Nụ cười trên môi tôi tắt lịm, cúi đầu, gẩy gẩy chút thức ăn còn lại trong bát:

“Vậy… tôi không đi nữa.”

Căn phòng im lặng thật lâu.

Kính Doãn mất kiên nhẫn, lên tiếng: “Cô bày cái mặt chết trông thấy này để làm gì. Đi thì đi.”

Hắn bất chợt đứng dậy, lên lầu, chẳng mấy chốc đã trở lại, ném mạnh thứ gì đó lên bàn. Đọc thêm nhiều truyện hay tại Novatruyen

Là một sợi dây chuyền, kiểu dáng trang nhã, ở giữa khảm viên ngọc lấp lánh sáng chói.

“Đi thì được, nhưng phải đeo nó.”

Tiêu Cẩn Hàn thấy vậy, sắc mặt hơi đổi. Anh ngẩng đầu nhìn Kính Doãn:

“Đây chẳng phải là…”

Ánh mắt Kính Doãn chợt sắc bén, Tiêu Cẩn Hàn liền im bặt, không nói tiếp nữa.

“Trong đó có gắn thiết bị định vị. Đừng hòng tháo bỏ, nó có thể kiểm tra cả nhiệt độ cơ thể và nhịp tim. Có phải cô hay không, tôi sẽ biết ngay.”

Tôi nhặt lên, khẽ chạm vào viên ngọc, dè dặt hỏi:

“Thứ này thật à? Chắc đắt tiền lắm nhỉ?”

Kính Doãn nhếch môi cười lạnh:

“Đồ giả. Nhân tạo cả. Chuyên để lừa mấy đứa ngu như cô.”

Để hợp với sợi dây chuyền, Kính Doãn còn gọi người tới trang điểm, sửa soạn cho tôi.

Hắn chọn cho tôi một chiếc váy dài, phong cách rất Omega.

Tôi chỉ biết khóc ròng, cố mặc cả với hắn:

“Có thể đừng mặc cái này không. Tôi quen mặc quần áo kín đáo rồi, ở nhà thì thôi đi, nhưng ra ngoài xin tôn trọng thân phận Beta của tôi được không?”

“Tôi trước giờ không theo phong cách này. Anh bắt tôi diện thế này trước mặt bạn cũ, chẳng phải để người ta cười vào mặt sao?”

“Đây là hàng trình diễn của LU, cái đồ nhà quê như cô thì biết gì.”

Tôi không biết hắn đang chửi tôi hay đang nói đến giới tính của tôi.

Nhưng tôi cũng chẳng bận tâm, lúc này còn chuyện quan trọng hơn để nghĩ.

Mặc bộ váy này đi, rốt cuộc là nở mày nở mặt hay mất mặt đây?

“Cô mặc đi, coi như tặng luôn, muốn không?”

Ơ, chắc đáng giá lắm chứ chẳng ít. Thôi thì mặc kệ mặt mũi, quan trọng vẫn là lợi ích.

Tôi cầm lấy chiếc váy dài, trong mắt tự động biến nó thành từng đồng vàng leng keng, nhìn tới nhìn lui, càng nhìn càng thấy hài lòng.

Kính Doãn bật cười, nhưng ánh mắt hắn dừng trên sợi dây chuyền tôi vừa đeo, thoáng chốc ánh sáng trong mắt cũng tối đi.

“Đeo cho chắc vào.”

Hắn dặn dò.

Tiêu Cẩn Hàn nhìn cách tôi ăn mặc, nhíu mày, bất mãn quay sang Kính Doãn:

“Sao anh lại bắt cô ấy ăn mặc thế này?”

“Cô ấy không thích.”

Kính Doãn khoanh tay đứng trên bậc thang, cái bóng cao dài phủ trùm cả tôi và Tiêu Cẩn Hàn, hắn không khách khí nói:

“Thế cô ấy cũng đâu có thích anh.”

Tiêu Cẩn Hàn nghẹn lời, bàn tay nắm lấy tay tôi siết chặt hơn, rồi quay mặt sang chỗ khác, giấu ánh mắt vào bóng tối, không tiếp lời Kính Doãn.

“Lên xe đi.” Anh mở cửa xe cho tôi.

Từ đây đến khách sạn tụ họp bạn học cũng mất kha khá thời gian.

Tôi tựa vào ngực anh, mơ màng muốn ngủ.