“Vậy hắn đến lúc đó khẳng định sẽ trả thù ta, ta làm như thế nào tránh thoát hắn trả thù?”
Chu Kiều Kiều chân cơ bản đã bình phục.
Nàng quyết định cầm lấy hộp tên, lần nữa tiến vào Thâm Sơn.
Đương nhiên, nàng là theo chân Vương Thúc vương thẩm bọn họ đi cùng nhau.
Vương thúc khi biết Chu Kiều Kiều bị thương tại chỗ bẫy rập của mình, cũng rất kinh ngạc cùng áy náy.
Cho nên lần này bọn họ dứt khoát trực tiếp mang theo Chu Kiều Kiều đến bãi cỏ bên kia.
Chu Kiều Kiều vừa đi đến gần, liền thấy được trên mặt đất một đống lớn xương cốt, rất tráng kiện, xem xét liền biết chủ nhân bộ xương cốt khẳng định là của động vật cỡ lớn.
Chu Kiều Kiều gật đầu, “Con lợn rừng kia đại khái nhận ra ta là kẻ thù g.i.ế.c hài tử của nó, muốn tìm ta báo thù, chưa từng nghĩ vừa vặn cho ta giải quyết tình trạng vây khốn của bầy sói."
Vương thúc nhịn không được giơ ngón tay cái lên với nàng, “Ngươi cũng thật là lợi hại nha, ta sống bốn mươi mấy năm, còn là lần đầu tiên gặp phải người như ngươi.
Thông minh, cơ trí, thời điểm nguy hiểm như vậy còn có thể nghĩ ra cách vây Ngụy cứu Triệu.”
Vương thúc cùng Vương thẩm mang theo Chu Kiều Kiều hướng ở giữa trong cạm bẫy đi đến.
Vương thẩm nói rõ cho nàng bố trí kết cấu cạm bẫy, “Lần sau lúc ngươi lại đến, có thể trực tiếp đi đến đây nghỉ ngơi.”
Chu Kiều Kiều gật đầu cảm kích, “Được, đa tạ Vương thúc cùng Vương thẩm.”
Bên trong nhà gỗ đơn giản có hai gian phòng, một phòng bếp nhỏ, một nhà chính, sau phòng có một cái đình nhỏ vây quanh, có thể pha trà ngắm phong cảnh.
Chu Kiều Kiều bị nơi này hấp dẫn, nghĩ thầm nếu có thể ở chỗ này làm thêm một cái đu dây, thì quá tuyệt.
“Nếu không phải quanh đây nguy hiểm trùng trùng, chỗ này cũng là một nơi tốt.”
Vương thẩm đưa cho nàng một bình nước, “Đúng vậy, chúng ta cũng nghĩ như vậy.”
Chu Kiều Kiều nhanh chóng quen thuộc cạm bẫy nơi này, lần tiếp theo biết làm như thế nào đi vào bên trong, liền quyết định rời đi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Nếu không ngươi hôm nay ở chỗ này nghỉ ngơi một đêm, dù sao Nam Nhi cùng Miên Miên tự mình cũng biết làm cơm, các nàng có hai tỷ muội, cũng không quá sợ hãi.”
Vương thẩm khuyên nhủ.
Chu Kiều Kiều vẫn lắc đầu, “Không được, ta không yên lòng, hiện tại vừa mới đến buổi trưa, ta vừa đi trở về, vừa đi săn, lúc ra ngoài chắc hẳn trời vừa tối.”
Vương thẩm thấy không khuyên nổi, liền cũng không ngăn, chỉ nói là, “Ngươi sau khi ra ngoài, cũng không thể nói về chỗ này.”
Bọn họ bình thường vào Thâm Sơn không về, có người hỏi đều là nói ở lều vải.
Trong thôn không ai biết bọn họ ở đây có chỗ nghỉ chân, vừa an toàn vừa khang trang như thế này.
Chu Kiều Kiều gật đầu, “Ta đã biết.”
Sau khi rời khỏi nhà gỗ, Chu Kiều Kiều dọc theo đường núi một đường đi ra ngoài.
“Be ~ ~”
Tuyền Lê
Âm thanh "Be be " làm hai mắt Chu Kiều Kiều đột nhiên sáng lên.
Nàng cảnh giác đi đến hướng âm thanh phát ra.
Chu Kiều Kiều thấy có một con dê có sừng màu trắng.
Nàng lập tức vui vẻ không thôi, đầu này dê nhìn khoảng được ba bốn mươi cân……
Xinh đẹp nhất chính là nó có một bộ lông tuyết trắng, đẹp mắt cực kỳ.
Chu Kiều Kiều đưa tay lên, một mũi tên hướng chỗ nó.
Nhưng mũi tên còn chưa b.ắ.n ra, liền nhìn thấy mấy con sói.
Chu Kiều Kiều toàn thân phát lạnh.
May mắn bên cạnh có một cái cây, nàng nhanh chóng leo lên, leo thẳng đến cao sáu thước mới dừng lại.
Bình thường mà nói, gặp phải sói liền có hai loại phương thức tự cứu, một là leo lên cây, vì sói sẽ không leo cây.
Hai là cuộn mình thành tư thế giống thai nhi, che khuất mặt, dùng cánh tay cố gắng che khuất cổ hoàn toàn. Bởi vì sói công kích con mồi thì thường sẽ c.ắ.n vào cổ cùng yết hầu của con mồi.