Bà Cô Cực Phẩm Không Đi Tránh Nạn, Vào Rừng Sâu Săn Mãnh Thú

Chương 73



Lưu Trường Thiệt nói, “Kiều Kiều, Nam Nhi cũng là người lương thiện, nàng đã rất hối hận, rất sợ hãi, ngươi về nhà không cần trách mắng nàng nữa, sớm đi nghỉ ngơi đi.”

Chu Kiều Kiều chân thành cúi đầu với Lưu Trường Thiệt, “Vâng, cảm ơn Lưu đại tẩu.”

Lưu Trường Thiệt thấy Chu Kiều Kiều biết ơn mình.

Lập tức cảm thấy vui vẻ hơn cả việc nói một trăm chuyện phiếm.

Thậm chí còn có chút ưỡn ngực, mặt mày tràn đầy đắc ý, tự hào.

“Không có gì, chúng ta đều là hàng xóm láng giềng, giúp đỡ lẫn nhau là chuyện nên làm, về sau còn có gì cần ta giúp đỡ, cứ việc nói là được rồi.”

Hóa ra đây chính là giúp người vui vẻ.

Cảm giác này thật tốt.

Sau một nén hương, Chu Kiều Kiều cuối cùng cũng mang các con về nhà.

Vừa về đến nhà, Miên Miên liền dẫn Nam Nhi quỳ trước mặt Chu Kiều Kiều.

Chu Kiều Kiều đau lòng muốn đỡ các nàng dậy.

Nhưng lại nghĩ đến việc Nam Nhi suýt bị bắt đi tối nay.

Nàng lập tức cứng lòng.

Nam Nhi quá ngây thơ, có một số chuyện nếu không nói rõ ràng, sau này nàng sẽ còn tiếp tục làm bậy.

“Nương, Nam Nhi biết sai rồi, cũng đã nhận được bài học, cầu xin người đừng tức giận, dù con không có muốn hay không, về sau con đều sẽ nghe lời.”

Nam Nhi nghe nương nói không muốn các nàng.

Lập tức sợ hãi.

Khóc nắm lấy ống quần Chu Kiều Kiều, “Nương…… Con thật sự biết sai rồi, về sau cũng không dám nữa, người tha thứ cho con, ô ô ô ô……”

Chu Kiều Kiều ra hiệu Miên Miên đóng cửa lại.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Miên Miên lúc này mới đứng lên, trước đi trong viện đem hàng rào cửa đóng lại, lại tiến đến đóng cửa lại.

Sau đó lại quỳ gối bên cạnh Nam Nhi.

Chu Kiều Kiều lúc này mới mang theo tức giận nói, “Nương không có bản lĩnh, thế đạo này vốn nữ tử đã yếu thế, kiếm một lượng bạc cũng khó khăn, chớ nói chi là kiếm một trăm lượng chuộc Trương Hi.

Nam Nhi nếu là phản đối cách làm của nương, nương cũng không thể nói gì hơn, nương chỉ muốn hảo hảo bảo hộ tỷ muội các ngươi, để các ngươi khỏe mạnh vui vẻ lớn lên, cái khác, ta quản không nổi.

Hôm nay là may mắn chúng ta đi sớm, nếu như lại trễ một chút, các ngươi bị hai nam nhân kia mang đi, có biết phải đối mặt là cái gì sao? Nam Nhi, ngươi có biết hay không nương cực kỳ tức giận, cực kỳ sợ hãi! Ngươi cũng thiếu chút nữa hại luôn tỷ tỷ ngươi!”

Chu Kiều Kiều rất tức giận, nàng đến bây giờ còn tim đập thình thịch, tâm trạng lo lắng làm nàng muốn khóc.

Nam Nhi khóc nói xin lỗi, “Nương, con biết, về sau con sẽ không còn quản ca ca, nương, con sai rồi.”

Miên Miên lôi kéo tay Chu Kiều Kiều, “Nương, muội muội biết sai lầm rồi, cầu người tha thứ cho nàng đi.”

Chu Kiều Kiều không mềm lòng, “Quỳ bên trên nửa canh giờ cho nương, ghi nhớ thật kỹ giáo huấn lần này!”

Tuyền Lê

Nói xong, nàng quay người, để cho nước mắt chảy xuống, không còn dám nhìn hài tử, nàng sợ mình sẽ đau lòng.

Nam Nhi quá ngây thơ, nàng nhất định phải thêm chút giáo huấn, nếu không về sau chịu thiệt thòi lớn thì làm sao?

Đêm nay, Nam Nhi từ nhỏ đến lớn đến lần đầu tiên bị phạt nghiêm trọng như vậy, sau nửa canh giờ quỳ xong, chân của nàng đều duỗi không thẳng.

Nhưng nàng không dám lộ vẻ ủy khuất, còn ngoan ngoãn đi đến trước mặt Chu Kiều Kiều xin lỗi.

Đợi nàng ngủ, Chu Kiều Kiều lặng lẽ nhấc ống quần nàng lên, nhìn đầu gối sưng đỏ, lại âm thầm chảy nước mắt.

Thời gian thêm mấy ngày trôi qua.

Tần Hữu mang đến tin tức, Trương Hoài Ân cùng lão thái thái được thả ra, Trần viên ngoại đã bái Đông Hán đại thái giám Vương Hưng làm nghĩa phụ, sửa thành cùng họ với vua.

Về sau chính là Vương viên ngoại.

Thân phận Vương viên ngoại đi theo nước lên thì thuyền lên, tại toàn bộ Quỳnh Hoa Quận cũng coi là danh tiếng.

Từ đây, Trương Hi liền thành cháu nuôi đại thái giám Đông Hán.

“Quả nhiên là có ánh sáng mạnh mẽ che chở người, bất quá…… Hắn làm nhi tử của nam chủ đều có ánh sáng che chở, vậy nam chủ kia đâu? Trương Hoài Ân…… Về sau vẫn là sẽ lên như diều gặp gió.”