Chu phụ không tán đồng liếc mắt nhìn Chu Tiểu Diệu.
Bộ dáng muốn nói lại thôi.
Chu Tiểu Diệu giận dữ, kéo Chu Thành cả người suy yếu lung lay muốn ngã qua.
Đem hắn đẩy lên trước mặt Chu phụ .
“Cha, cha nhìn xem tôn nhi của cha, đây chính là cháu trai cha thương yêu nhất , hắn đều thành bộ dáng gì? Cha coi như không cân nhắc cho chúng ta, tốt xấu cũng vì tôn tử của ngươi suy tính một chút được hay không!”
Chu Thành bị hắn đẩy đến lảo đảo một cái, thân hình đã có chút bất ổn.
Ngô Ngọc nương vội vàng vịn Chu Thành, “Tiểu Diệu, đừng đẩy hắn…… Hắn thân thể chịu không nổi.”
Chu Tiểu Diệu, “Cha, cha có nghe hay không? Thành Nhi thân thể hư nhược, hắn cần ngươi đừng quá bất công.”
Chu phụ thấy tôn nhi bị đẩy, trừng mắt với Chu Tiểu Diệu, “Ngươi nói thì nói, đẩy Thành Nhi làm làm cái gì?”
Chu Tiểu Diệu tức không chịu nổi, “Cha trừng con làm gì? Cha, con cùng đại ca cũng là con của cha, cha có thể đừng chỉ thiên vị Chu Kiều Kiều!”
Một câu cuối cùng, hắn cơ hồ là gầm thét nói ra.
Chu phụ nâng tay lên, giữa không trung một lúc lâu cũng không rơi xuống.
Chu Tiểu Diệu quật cường trừng mắt nhìn Chu phụ.
Không chịu nhượng bộ nửa phần.
Chu Đại Sơn sắc mặt nghiêm túc đứng lên, nói, “Kiều Kiều đi săn được không ít, tìm nàng lấy chút thịt hẳn là không có vấn đề.
Tiểu Diệu lời thô lý không thô, chúng ta không thể lại do dự, dù là ăn ít một chút nhất định phải ăn thịt……”
Hắn tin tưởng Kiều Kiều chắc chắn sẽ không đối với bọn họ thấy c.h.ế.t không cứu.
“Ta đi tìm Kiều Kiều.”
Nói liền muốn đi ra ngoài.
Chu phụ kịp thời kéo tay Chu Đại Sơn lại, trên mặt ngập tràn lo lắng, “Đại Sơn, cầm ít điểm…… Gần đây thời tiết này nàng trong thời gian ngắn không thể lại lên núi đi săn, các nàng cũng sẽ không ăn.”
Chu Đại Sơn gật đầu, “Cha yên tâm, con có chừng mực.”
Chu Tiểu Diệu nhìn bộ dáng cha con bọn họ, trong lòng vô cùng bực bội.
Đến cùng là chuyện gì xảy ra?
Bọn họ có phải là bị Chu Kiều Kiều hạ dược?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Vẫn là quỷ nhập vào người?
Chu Đại Sơn ra ngoài.
Rất nhanh liền đi đến nhà Chu Kiều Kiều.
“Đại cữu cữu……”
Nam Nhi nhìn thấy Chu Đại Sơn đầu tiên.
Lập tức liền cao hứng chào hỏi.
Miên Miên quay đầu, thấy là Chu Đại Sơn, khóe miệng cũng là có một chút ý cười, chỉ là không sâu.
“Đại cữu cữu.” Nàng cũng hô một tiếng.
Chu Đại Sơn cười đáp lời, sau đó đi vào, “Nương các con đâu?”
Chu Kiều Kiều đã nghe tiếng từ bên ngoài.
Từ phòng bếp đi ra, cũng mỉm cười, “Đại ca, huynh đến rất đúng lúc, muội mấy ngày trước săn được con gà rừng đẻ trứng, huynh cầm mấy cái trở về.”
Nói xong, nàng vào nhà lấy bốn cái trứng gà cho hắn, lại đưa hắn bốn xâu tiền đồng.
Có chút ngượng ngùng nói, “Tiền còn lại ta có thể dùng thịt rừng để trả không?”
Chu Kiều Kiều chủ động, để Chu Đại Sơn một đường trong lòng tìm cách để nói với nàng cuối cùng không có cơ hội nói, hắn ngơ ngác há mồm trả lời, “Được.”
Chu Kiều Kiều lập tức tươi cười.
Từ trong lồng bắt cho hắn một con gà rừng mập mạp nhất, “Muội thấy huynh cũng cầm không hết, huynh trước lấy về một ít, lại tới cầm hai con gà cùng vịt, thỏ trở về.”
Chu Kiều Kiều hành động rất bình tĩnh, tựa hồ những xấu hổ trước đây không còn tồn tại.
Cái này ngược lại làm Chu Đại Sơn cảm thấy không biết làm sao.
Nhưng vẫn là đáp ứng nghe lời nàng sau đó xoay người rời đi.
Bóng lưng hắn gầy gò, lưng còng, đầu thì cúi xuống.
Hắn vừa đi.
Trên mặt Chu Kiều Kiều cũng tắt nụ cười.
Thau vào đó là một mặt lo lắng.
Miên Miên ở một bên hỏi, “Nương, đại cữu cữu không trả tiền cho nương, nương làm sao chủ động đưa cho đại cữu cữu nhiều đồ vật……”
Chu Kiều Kiều nói một cách đầy ý vị sâu xa, “Có mấy lời, không cần mở miệng cũng có thể hiểu. Mà nếu hắn không phải đến sơn cùng thủy tận, hắn sẽ không tới tìm nương……”